VỢ NHỎ YÊU NGHIỆT CỦA ÂU THIẾU



Tiếng mẹ thốt ra quá bất ngờ, bà Trương nghe song cũng sáng hồn.

Đối chiếu khuôn mặt của hai người, rõ chẳng có gì là giống nhau.

Đến cả khí chất quanh người cũng khác một trời một vực.

Nhìn bề ngoài giàu có như thế này, hà cớ gì lại để con mình bôn ba ở bên ngoài như vậy? Song bà cũng không tiện hỏi về vấn đề này, chỉ đành hướng mắt về phía của người phụ nữ có vẻ ngoài quyền quý, hỏi một câu xã giao:
“Cô đến đây để tìm cô bé này sao?”
“À vâng” - Lộc Nhân gật đầu rồi cười, đối với người không cùng đẳng cấp của bà, nụ cười kia có phần hơi gượng ép.

Nhưng bà Trương cũng không quan tâm lắm, nhìn sang Tiểu Ân cười hiền từ, gật đầu cho cô ra ngoài tiếp chuyện với mẹ.

Tiểu Ân vui vẻ cảm ơn bà Trương, sau đó nhanh chóng cầm tay mẹ ra bên ngoài, để cho công việc buôn bán của tiệm được tiếp tục.

Hai người tiến đến một quán cà phê ở đối diện tiệm sách, chọn đại một chỗ ngồi xuống.

Lúc cố định gọi gì đó cho cả hai cùng uống thì bị bà cản lại.

“Không cần gọi cho mẹ đâu, mẹ chỉ ngang qua nhắc con tí việc, chốc nữa sẽ đi ngay.”
Đàm Tiểu Ân nghe vậy có chút hụt hẫng, tuy nhiên vẫn là vui vẻ gật đầu.


Chưa bao giờ mẹ để ý đến cuộc sống của cô, nay lại tìm đến cả nơi làm việc để gặp mình, Đàm Tiểu Ân đã hạnh phúc đến không tưởng rồi.

Nếu như cô biết Lộc Nhân chỉ tình cờ nhìn thấy cô đi ngang qua đường, cùng với bản thân có việc nên mới đi theo cô chứ không có như cô nghĩ thì không biết Tiểu Ân sẽ cảm thấy buồn bã nhường nào.

“Cha có khỏe không mẹ?”
“Vẫn bình thường như vậy thôi, còn con với Minh Triết hình như không thân thiết lắm nhỉ?”.

Âu gia tiền chất không hết, nhưng Đàm Tiểu Ân vẫn phải ra ngoài kiếm tiền, vậy chỉ có một lời giải thích, chính là cô không được Âu Minh Triết sủng ái rồi.

“Không có, anh ấy đối với con rất tốt.” - Đàm Tiểu Ân trả lời xong thì im lặng, hai tay gõ lên bàn theo nhịp.

Hành động này đang chứng tỏ cô đang vô cùng hồi hộp.

Đàm Tiểu Ân sau đó chỉ nhìn Lộc Nhân.

Một hồi lâu, không ai nói với ai câu nào.

Riêng Tiểu Ân không phải không biết nói chuyện gì, chẳng qua cô sợ nói nhiều quá, mẹ lại không kiên nhẫn nghe.

Cô cũng không muốn kết thúc cuộc gặp mặt này nhanh, nên mới chậm rãi không hỏi tới.


Cho đến sau lúc nhân viên bán hàng đưa nước của cô tới, Đàm Tiểu Ân mới lập ở hỏi Lộc Nhân.

“Vậy...!Mẹ có chuyện gì muốn nói với con?”
“À, không có gì nhiều, hai ngày nữa là đến sinh nhật của cha con rồi.

Mẹ định nhắn con cùng với con rể nhớ góp mặt.

Ôn Tường ông ấy rất nhớ hai con...”
Nói được nữa thì Lộc Nhân dừng đột ngột, lông mày nhíu lại, dưới khóe mắt ẩn hiện dấu ấn của thời gian.

Bà hướng ánh mắt ái ngại nhìn Đàm Tiểu Ân, ngập ngừng mãi mới nói tiếp.

“Ngày hôm đó...!Con và Minh Triết có tới được không?”
Tiểu Ân còn tưởng chuyện gì, nghe vậy thì cười tít mắt, lập tức gật đầu: “Đương nhiên là được rồi.

Con lớn bằng tuổi này vẫn chưa từng dự sinh nhật của cha.

Làm sao có thể bỏ qua một cơ hội như thế này được nha.”
Nhưng có vẻ đó không phải là câu trả lời mà Lộc Nhân mong muốn, bà thở dài, trực tiếp nói ra: “Vậy còn chồng con, ngày hôm đó có thể đến không?”
Đó mới chính là điều bà quan tâm, Tiểu Ân có thể đến hoặc không, nhưng Âu Minh Triết có đến hay không đến là hai vấn đề khác nhau.

Tuy nhiên, Đàm Tiểu Ân lại không hiểu chuyện đó.

Cô chỉ đơn giản nghĩ rằng cha mẹ mình rất thích Minh Triết, vậy nên mới lo lắng rằng hắn sẽ không đến để ăn đồ ăn ở trong buổi tiệc mà thôi.

.


Bình luận

Truyện đang đọc