Chương 468:
Nhà bọn họ điều kiện không tệ, Vũ Minh Hân dáng dấp khá xinh xắn, biết khiêu vũ, biết đàn dương cầm, mẹ cô ta từ nhỏ bắt đầu bồi dưỡng cô ta, chính là vì để cho cô ta sau khi lớn lên, có thể gả cho một kẻ có tiền.
Khắp thành phố A này,có đốt đuốc cũng không tìm được nhà nào tốt hơn so với Nhà họ Cố kia.
Vũ Minh Hân quả thực thoái thác không được, lại cự tuyệt không được muốn trở thành vợ chưa cưới của Đinh Cẩn, liền đi theo.
Đàm Tiểu Ân đứng ở trước cửa sổ, nhìn thấy Nhà họ Vũ người nhà của cô ta từ trên xe bước xuống, Vũ Minh Hân hôm nay mặc váy như cô công chúa nhỏ, đi theo sau lưng ba mẹ…
Vũ Minh Hân ở bên cạnh mẹ cô ta, một mặt chột dạ.
Nhưng cô ta lại không dám nói kia, bởi vì cô ta sợ, nếu nói ra, còn chưa bị người nhà họ Âu đuổi ra khỏi cửa đã bị ba cô ta đánh chết.
Hiện tại chỉ có thể trông đợi, Đàm Tiểu Ân còn chưa xem bài viết kia.
Đàm Tiểu Ân nhìn thấy Vũ Minh Hân, không nhịn được dương khóe miệng lên, không nghĩ tới Vũ Minh Hân còn có mặt mũi tới nơi này!
Da mặt thật đúng là quá dầy.
Âu Minh Triết từ bên ngoài tiến vào, nhìn thấy Đàm Tiểu Ân đứng ở bên cửa sổ, ngồi lên xe lăn tiến tới, ở sau lưng cô, cầm tay cô, “em đang nhìn cái gì thế?”
Đàm Tiểu Ân quay đầu lại, nói: “em nhìn thấy Vũ Minh Hân tới cùng ba mẹ cô ta, xem ra là có chuyện.”
Lần trước chỉ có mẹ của Vũ Minh Hân tới, lần này, ngay cả cha cô ta cũng tới rồi.
Cả nhà mồng một đã kéo đến đây, cũng không biết bọn họ phải làm cái gì.
Đàm Tiểu Ân nhìn Âu Minh Triết, hỏi: “Ông xã,anh nói xem, liệu Đinh Cẩn có lấy Vũ Minh Hân thật không?”
“Nếu nó thích, người khác cũng không ngăn được.” Âu Minh Triết nhìn Đàm Tiểu Ân, nói, “em ghét cô ta như vậy, để cho cô ta gả vào đây, suốt ngày cô ta phải gọi em là mợ, thích bắt nạt cô ta thế nào cũng được, không phải là rất tốt sao?”
“…” Đàm Tiểu Ân ngẩn người, “anh nói thật chứ?”
Cô phảng phất nhìn thấy Vũ Minh Hân gả sau khi vào sẽ ngạo mạn đến như thế nào.
Âu Minh Triết cũng chỉ tùy tiện nói một chút, nhưng nhìn Đàm Tiểu Ân tràn đầy phòng bị, anh cười một tiếng, đưa tay ôn nhu xoa xoa đầu của cô, “anh đùa em thôi.”
Nghe thấy anh nói như vậy, sắc mặt của Đàm Tiểu Ân mới dễ nhìn một chút.
Cô nói với Âu Minh Triết: “Nhìn thấy Vũ Minh Hân ở trường học, đã cảm thấy rất ghét rồi. Nếu để cho cô ta gả đi vào thật, chắc em sẽ bị cô ta làm cho tức chết.”
Âu Minh Triết nhìn cô,hỏi “Em xác định không phải là đang ghen đấy chứ? Trách cô ta cướp Đinh Cẩn?”
“…” Đàm Tiểu Ân trừng Âu Minh Triết một cái, tỏ ra ủy khuất, nói “còn lâu.”
Anh đang nghĩ vớ vẩn cái gì không biết!
Cô ghét Vũ Minh Hân, giống như anh ghét Dương Nhạc Linh
Chẳng liên quan gì đến chuyện tình cảm, chính là thấy đối phương rất quá đáng mà thôi.
Âu Minh Triết cười một tiếng, ngón tay thon dài cầm tay cô, nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay trắng nõn của cô, nói: “anh biết.”
Cũng không lâu lắm, quản gia tới gọi bọn đi ăn cơm.
Đàm Tiểu Ân cùng Âu Minh Triết đi xuống nhà.
Cả nhà họ Vũ đều ở đó, trừ cái đó ra, còn có Tả Dục đến chúc tết được Đinh Cẩn giữ lại ăn bữa cơm đầu năm, bữa cơm này vô cùng náo nhiệt.
Vũ Minh Hân ngồi ở bên cạnh cha mẹ cô ta, nhìn thấy Đàm Tiểu Ân xuống, có chút chột dạ, vì vậy cũng không có giống như bình thường chủ động chào hỏi Đàm Tiểu Ân.