VỢ NHỎ YÊU NGHIỆT CỦA ÂU THIẾU

Chương 220:

Âu Châu Du thấy Đàm Tiểu Ân bị sặc, vội vàng đưa cái khăn giấy qua tới, “Cẩn thận một chút. Có bị làm sao không?”

Đàm Tiểu Ân một hồi lâu mới tỉnh lại, “em không sao đâu ạ.”

Chủ yếu là vì chị ấy hỏi vấn đề này, làm cho cô không biết nên trả lời như thế nào.

Cô nhìn Âu Châu Du, “sao tự nhiên chị lại hỏi đến cái này?”

“Nó mỗi lần trở lại, đều bực bội không lên tiếng, hỏi nó bị cái gì, nó cũng không chịu nói cho chị biết. Ai, đứa nhỏ này, chính là để cho người ta bận tâm. Nó ở trong trường học có qua lại với nữ sinh nào không?”

Nhìn một cái liền biết, Âu Châu Du là một người thích hóng bát quái, vừa nhắc tới Đinh Cẩn chuyện ở trong trường học, ánh mắt liền ánh lên vẻ nguy hiểm, rất hiếu kỳ.

Đàm Tiểu Ân nhớ tới Đinh Cẩn, mình đích xác cùng hắn là bạn học, sớm biết ban đầu sẽ biến thành như vậy, trước đây cô làm gì lại hẹn cùng học chung một trường với cậu ta chứ.

Đáng tiếc hiện tại, hối hận cũng không kịp.

Đàm Tiểu Ân len lén nhìn Âu Minh Triết một cái, phát hiện anh không có phản ứng gì, mới nói với Âu Châu Du: “chị rất xinh đẹp, Đinh Cẩn cũng giống như chị, ở trong trường học rất được hoan nghênh,người thích cậu ta rất nhiều.”

Đàm Tiểu Ân thề, cô không có khen Đinh Cẩn, cô là đang khen chị ấy, anh chắc là sẽ không tức giận chứ?

Bất quá cô nói cũng là nói thật, lúc này mới mới vừa tựu trường không bao lâu, hắn đã vô cùng nổi tiếng, hot hòn họt trên confession của trường.

Âu Châu Du được Đàm Tiểu Ân khen một cái, nhịn không được bật cười, ai không muốn nghe lời dễ nghe chứ?

Nhất là phụ nữ, thích nghe nhất người khác khen mình rồi.

Chị cười một tiếng, hỏi Đàm Tiểu Ân, “Vũ Minh Hân có còn dây dưa với nó nữa không?”

Âu Châu Du cũng không biết Đàm Tiểu Ân cùng chuyện của Đinh Cẩn, lần trước Vũ Minh Hân ở trong nhà giằng co một trận, kết quả chuyện này, bị Âu Minh Triết ung dung liền đè ép xuống.

Mặc kệ là Đàm Tiểu Ân, hay là Đinh Cẩn, cũng không có khả năng chủ động nhắc tới chuyện đã qua này.

Ngược lại là Vũ Minh Hân, dường như còn đắm chìm trong mộng đẹp rằng Đàm Tiểu Ân bị đuổi đi.

Vũ Minh Hân đại khái không nghĩ tới, mình giằng co một trận, khiêng đá tự đập chân liền coi như xong, Đàm Tiểu Ân lại còn sống rất tốt!

Đàm Tiểu Ân nói: “Tạm thời không có.”

Âu Châu Du hài lòng nói: “Vậy thì tốt, em giúp chị theo dõi nó, đừng để cho nó cùng Vũ Minh Hân tiếp xúc với nhau. Vũ Minh Hân đó nhìn một cái liền nhận ra là một người không ra gì, sau này nếu tới trong nhà, trong cái nhà này còn không biết sẽ biến thành cái dạng gì nữa.”

Đàm Tiểu Ân gật đầu, “Vâng.”

Cuối cùng đã trả lời xong vấn đề của Âu Châu Du, Đàm Tiểu Ân cảm giác mình ngay cả mạng sống cũng không còn nửa cái, cũng không biết mình có nói sai gì hay không, cô nhìn anh một cái, hy vọng anh có thể hiểu được: cô đây làbất đắc dĩ, cũng không phải là đang ở trước mặt anh đề cao Đinh Cẩn.

Âu Minh Triết ăn mấy thứ linh tinh, ở ngay trước mặt Âu Châu Du, cũng không nói gì.

Có thể Đàm Tiểu Ân luôn có một cảm giác hoang mang.

Đang lúc này, Lý Sơn đi vào, nói với Đàm Tiểu Ân: “mỢ chủ, nên đi rồi.”

Từ đây về trường cũng khá xa, cô nếu mà còn chậm chạm, sợ là sẽ không kịp.

Đàm Tiểu Ân khoách balô của mình, vội vàng đứng lên, “Em đi đây.”

Cô đứng lên, vẫn không quên cầm theo trứng gà luộc mang đi.

Nhìn cô như vậy, Âu Châu Du cười một tiếng, “cái con bé ham ăn này…”

Bình luận

Truyện đang đọc