Chương 169:
Cơm nước xong, để cho tiện liên lạc, Tả Dục còn cùng Lâm Vi kết bạn facebook.
Buổi sáng thức dậy sớm, Đàm Tiểu Ân chạy về ký túc xá ngủ trưa, cùng Lâm Vi cùng nhau trở về.
Mới vừa vào cửa, liền bị Vũ Minh Hân ngăn cản.
Vũ Minh Hân nhìn Đàm Tiểu Ân, “Tôi có lời muốn nói với cậu.”
Đàm Tiểu Ân nhìn một chút một bên Lâm Vi cùng Hồ Tiểu Tri, sợ quấy rầy đến bọn họ, liền đi theo Vũ Minh Hân ra bên ngoài.
Vũ Minh Hân nhìn Đàm Tiểu Ân, liền phất tay, liền đối với Đàm Tiểu Ân vung tay, thiếu chút nữa tát trúng mặt Đàm Tiểu Ân.
Cũng may Đàm Tiểu Ân nhanh tay, kịp thời nắm cánh tay của Vũ Minh Hân.
Đàm Tiểu Ân nhìn Vũ Minh Hân, ánh mắt lạnh lại, đôi mắt đen nhanh giống như là ẩn tàng băng tuyết, “cô phát điên cái gì?”
Vũ Minh Hân suốt ngày ở sau lưng khích bác ly gián chính mình còn không có cùng với cô ta tính, cô ta lại còn động tay với cô!
Vũ Minh Hân nói: “mày dựa vào cái gì cùng Đinh Cẩn cùng nhau ăn cơm, dựa vào cái gì?”
“Tôi thích, cô quản được sao?” Mặc dù chuyện ngày hôm nay là cái ngoài ý muốn, nhưng Đàm Tiểu Ân cảm giác mình không cần phải cùng Vũ Minh Hân giải thích.
“Đàm Tiểu Ân.” Vũ Minh Hân tức giận nói: “mày có biết cái gì gọi là môn đăng hộ đối không? loại người như mày, là không có khả năng cùng anh ấy có kết quả đâu!”
“Nói thật giống như cô cùng cậu ta có kết quả ” Đàm Tiểu Ân nhìn Vũ Minh Hân, thật không biết Vũ Minh Hân từ đâu tới cảm giác ưu việt, “cô có phải là quên làm sao bị Đinh Cẩn đuổi đi?”
“…” Việc này vốn đã là vết ghim trong lòng Vũ Minh Hân, lại cứ bị Đàm Tiểu Ân nhắc đến, Vũ Minh Hân giận đến phát run, “Coi như anh ấy không để ý tới tao, tao cũng so với mày tốt hơn! Mày thiếu chút nữa trở thành mợ của anh ấy! Mày đừng có mơ mộng hão huyền, tốt nhất là cách anh ấy xa một chút.”
Đâu chỉ là thiếu chút nữa, tôi hiện tại cũng vẫn là mợ của cậu ta có được không? Trong lòng Đàm Tiểu Ân nhổ nước bọt nói.
Ngoài miệng lại học dáng vẻ vô lại của Vũ Minh Hân, “cô cũng không cần mặt mũi, tôi cần làm gì? Hơn nữa, cô đem những lời này đi nói với Đinh Cẩn đi! Cô ở nơi này gây sự với tôi có ích lợi gì?”
Trên thực tế hôm nay cùng Đinh Cẩn ở trên chung cái bàn ăn cơm, hai người cũng là một câu nói không nói.
Đàm Tiểu Ân cũng không biết, Vũ Minh Hân là phát thần kinh cái gì.
Nhất là ban đầu, Vũ Minh Hân cướp đi Đinh Cẩn từ tay cô, bây giờ lại còn có mặt mũi ở chỗ này nói những thứ này!
Vũ Minh Hân thấy Đàm Tiểu Ân khó chơi, cảm thấy khó chịu, hết lần này tới lần khác không nói lại cô, không thể làm gì khác hơn là chạy về.
Cô ta trở lại ký túc xá, trực tiếp úp sấp trên bàn, khóc.
Hồ Tiểu Tri bình thường cùng với cô ta quan hệ không tệ, thấy cô ta khóc, không nhịn được quan tâm nói: “Minh Hân, cậu không sao chứ.”
Vũ Minh Hân không lên tiếng, tiếp tục khóc nấc lên.
Đàm Tiểu Ân từ bên ngoài đi vào, Hồ Tiểu Tri ngăn cản cô, “Đàm Tiểu Ân, mọi người đều ở chung phòng, cậu làm gì vậy?”
“Tôi làm gì chứ?” Đàm Tiểu Ân nhìn một cái khóc vô cùng ủy khuất Vũ Minh Hân, cảm thấy không nói gì, Vũ Minh Hân chẳng lẽ đã cấp thấp đến chỉ có thể dùng loại thủ đoạn khóc lóc này rồi sao?
Hồ Tiểu Tri nói: “cậu làm Minh Hân khóc thành như vậy, còn không mau xin lỗi cô ấy đi.”