Chương 157:
Nhất lại là ở trước mặt Đàm Tiểu Ân, cô ta cho tới bây giờ chưa từng mất mặt như vậy, cô ta nhìn Đinh Cẩn, môi hung hãn mà run rẩy mấy cái, có chút tức không nhịn nổi, nói: “Đinh Cẩn, coi như anh che chở cô ta như vậy, anh cùng với cô ta cũng sẽ không có kết quả.”
Nhà họ Âu căn bản sẽ không đồng ý hắn cùng với Đàm Tiểu Ân ở chung một chỗ!
Dù sao Đàm Tiểu Ân thiếu chút nữa trở thành mợ của hắn.
Đinh Cẩn hiện tại vốn là vì chuyện này tức giận, nghe được Vũ Minh Hân nói như vậy, càng muốn bóp chết cô ta, “Muốn để tôi gọi người vứt cô ra ngoài phải không?”
Vũ Minh Hân không cam lòng mà trừng Đàm Tiểu Ân một cái, hậm hực chạy đi xuống lầu.
–
Đinh Cẩn nhìn Đàm Tiểu Ân một cái, đối với cô đưa tay ra, muốn đỡ cô dậy, “Không sao chứ?”
Tay hắn mới đưa tới, liền bị Đàm Tiểu Ân lạnh lùng vung ra.
Cô đứng lên, hoàn toàn không giống như là mới vừa nhìn hắn thời điểm bộ kia đáng thương đến cần giúp đỡ bộ dáng.
Cô rất bình tĩnh, cũng rất lạnh nhạt, ung dung dùng ngón tay sửa lại tóc một chút, lần nữa buộc lại.
Cử chỉ sạch sẽ gọn gàng, phảng phất mới vừa, cô bị Vũ Minh Hân khi dễ tình cảnh, chỉ là ảo giác của Đinh Cẩn.
Đinh Cẩn nhìn hình dạng của cô, nhớ tới lần trước bị cô bẫy phạt chạy hai mươi vòng, phát hiện cô là giở lại trò cũ, “em gạt anh?”
Đàm Tiểu Ân nhìn Đinh Cẩn một cái, giơ giơ lên khóe miệng, “Vậy thì thế nào? Cậu không phải thích bị người lừa gạt như vậy sao?”
Lúc trước Vũ Minh Hân chính là như vậy lừa hắn, lừa gạt hắn xoay quanh, lừa gạt hắn hoài nghi cô…
Hôm nay, cô chẳng qua chỉ là gậy ông đập lưng ông, có lỗi gì?
Đàm Tiểu Ân biết, trong cái nhà này bất luận kẻ nào đuổi Vũ Minh Hân đi, Vũ Minh Hân chỉ cần cùng Đinh Cẩn quan hệ tốt, còn sẽ chạy tới.
Dù sao mọi người cũng không thể ngăn cản Đinh Cẩn có bạn gái.
Trừ phi để cho chính Đinh Cẩn nhận rõ Vũ Minh Hân, hoàn toàn đoạn tuyệt với Vũ Minh Hân.
Đàm Tiểu Ân cũng không thích chủ động trêu chọc người khác, nhưng, là Vũ Minh Hân trước nổi lên để cho cô từ Nhà họ Âu lăn ra ngoài ý nghĩ. Cho nên, cô cũng không muốn gặp lại Vũ Minh Hân xuất hiện ở trong nhà này.
Đinh Cẩn nghe xong Đàm Tiểu Ân câu này mang theo giễu cợt, rất muốn phản bác, lại phát hiện, cô nói rất có đạo lý.
Đúng a!
Nếu như không phải là bởi vì hắn ban đầu tin tưởng lời nói của Vũ Minh Hân, như thế nào lại đi tới hôm nay?
Đàm Tiểu Ân nhìn một cái như có điều suy nghĩ Đinh Cẩn, không có nói nhiều với hắn cái gì, trực tiếp đi ra.
–
Đàm Tiểu Ân mới vừa vặn đi ra, liền gặp dì Ngô tới gọi cô ăn cơm, “Tiểu Ân, ăn cơm.”
“Được, cháu đi gọi chú.”
Đàm Tiểu Ân gõ một cửa phòng làm việc, sau đó đi vào, nói với Âu Minh Triết: “chú ơi, ăn cơm.”
Âu Minh Triết ngẩng đầu lên nhìn Đàm Tiểu Ân một cái, “Vũ Minh Hân đi rồi ?”
“Đi rồi.” Nghĩ đến Vũ Minh Hân kết quả, Đàm Tiểu Ân không khỏi cảm thấy rất thoải mái.