Chương 359:
Chuyện này… Cái này không công bằng!
Mới vừa rồi Đinh Cẩn ở trên đó đã làm cái gì với ông xã của cô rồi?
Phải biết anh bình thường, đều không thèm liếc tới hắn.
Nhất là lúc Đinh Cẩn uống canh, vẫn còn nói, “canh ngon quá đi mất.”
Làm cho cô thật muốn đánh chết hắn!
Âu Châu Du hỏi: “Tiểu Thu, nghe nói em trai em cùng đội với Đinh Cẩn?”
Đàm Tiểu Ân gật đầu, “vâng.”
Cô đến bây giờ cũng không biết, Đinh Cẩn thêm Đàm Thanh Đức vào chiến đội,là muốn làm cái gì.
“Vậy thật tốt, để cho Đinh Cẩn chiếu cố một nó đi.”
Đinh Cẩn đang uống canh, ngẩng đầu lên bồi thêm một câu, “Đều là cậu ta chiếu cố con.”
“Vậy mà còn đám kiêu ngạo.” Âu Châu Du liếc hắn một cái, “Tiểu Thu em trai em chắc là nhỏ hơn em nhỉ.”
“Vâng, nhưng nó chơi game cũng khá giỏi.”
Lúc Bọn họ nhắc tới Đàm Thanh Đức, chỉ có Âu Minh Triết không lên tiếng, ngồi ở một bên an tĩnh ăn cơm.
Anh cùng Đàm Thanh Đức quan hệ rất xa lạ, cũng liền ngay cả ngày hôm qua Đàm Thanh Đức tới trong nhà, mới ăn bữa cơm, cũng chẳng nói được mấy câu.
Âu Minh Triết tính cách lạnh lùng, tuổi tác chênh lệch, không có bất cứ đề tài chung nào để nói chuyện với Đàm Thanh Đức.
Đột nhiên cảm giác dưới bàn, có một bàn tay vươn tới, nắm tay anh.
Âu Minh Triết ngẩng đầu lên nhìn Đàm Tiểu Ân một cái, bởi vì ở trong phòng, bàn tay của cô có hơi nóng.
Anh nhìn cô, không ăn cơm đi, đột nhiên chạy tới chêu chọc anh làm gì?
Đàm Tiểu Ân khẩn cầu: “Minh Triết, lúc nào anh rảnh em mời Thanh Đức tới nhà ăn bữa cơm có được không?”
Âu Minh Triết lúc này mới phát hiện ra, Đàm Tiểu Ân đây là đang muốn kéo gần hơn quan hệ của anh và Đàm Thanh Đức.
Anh gật đầu, “Được.” Cả nhà qua trang mới truyen3.one đọc khích lệ nhóm lên chương tốt nhé! Cám ơn cả nhà!
“Vậy chừng nào anh rảnh?”
“Em quyết định là được rồi.” Cô định thời gian, anh coi như không rảnh, cũng sẽ phải bố trí thời gian để về nhà.
Đàm Tiểu Ân nói: “vậy để em hẹn trước với Thanh Đức.”
Đinh Cẩn ngồi ở một bên, nhìn hai người, đôi mắt trở nên âm thầm.
Ngày mai,buổi sáng không có tiết, ăn xong cơm tối, Đinh Cẩn liền theo Âu Châu Du trở về nhà.
Không có Đinh Cẩn làm loạn, trong nhà rất an tĩnh. Tắm xong, Đàm Tiểu Ân nằm ở trong ngực Âu Minh Triết, cầm điện thoại di động nhắn tin với Đàm Thanh Đức, nghe Âu Minh Triết hỏi: “Em khỏe hẳn rồi à?”
“…”
“Không… Em đã khỏi ốm đâu.” Đàm Tiểu Ân chột dạ nói.
Đột nhiên quan tâm thân thể của cô, cô cũng không đơn thuần cho là anh đang hỏi bệnh cảm vặt của cô.
Tám phần là anh lại đang tại nghĩ cái đó rồi…
Âu Minh Triết cau mày, gần đây buổi tối ngày nào cô cũng nói như vậy, cái này làm cho anh nổi lên nghi ngờ, “Tại sao còn chưa khỏi nữa? Nếu không anh gọi bác sĩ đến khám cho em xem thế nào?”
Kiểm tra?
Làm sao kiểm tra?
Chương 360:
Trong đầu của Đàm Tiểu Ân nổi lên vài hình ảnh không thể miêu tả, cô vội vàng nói: “Không phải… Em… Bà dì của em lại đến thăm rồi!”
“…” Âu Minh Triết nhìn cô, “Ồ.” một tiếng
Thoạt nhìn rất mất hứng!
Đương nhiên, vui mới lạ đó!
Đàm Tiểu Ân thấy anh một mặt thất vọng, dụ dỗ nói: “em cũng không có cách gì, không thì em hôn anh một cái coi như bồi thường được không?”
Âu Minh Triết nhìn bà xã trong ngực mình, không ăn được thịt, tạm thời ngửi mùi thịt cho đỡ thèm… Cũng được!
Đàm Tiểu Ân thấy anh ngầm thừa nhận, ngẩng đầu lên, hôn lên má anh một cái.
Âu Minh Triết trầm giọng nói: “chỉ thế thôi à?”
“Vậy anh còn muốn như thế nào nữa?” Đàm Tiểu Ân nói: ” nếu anh làm tiếp mà có thể nhịn được bước cuối cùng, em cũng không ngại đâu.”
Anh tự phóng hỏa thì anh phải tự cứu hỏa, em không dập lửa hộ anh đâu.
Âu Minh Triết: “…”
Tính toán một chút!
“Đi ngủ.”
Đàm Tiểu Ân cầm điện thoại di động, “Chờ một chút, Đàm Thanh Đức còn chưa trả lời tin nhắn của em”
Âu Minh Triết đem cô ôm vào trong ngực, đầu của cô ở dưới cằm của anh, hai người rất thân mật.
Gần đây trời lạnh, buổi tối nằm chung một chỗ, cảm giác vô cùng ấm áp.
Đàm Tiểu Ân rất sợ lạnh, năm trước mùa đông, mới vừa vào Đông, chỉ là nghĩ đến mùa đông mấy tháng, liền cảm thấy khó chịu.
Mà bây giờ, có anh ở bên cạnh, phát hiện mùa đông cũng không đáng sợ như vậy.
Hai người chờ một lúc lâu, vẫn không thấy Đàm Thanh Đức trả lời tin nhắn, Đàm Tiểu Ân có chút không yên tâm, ngồi dậy, “em gọi điện thoại cho nó.”
Đàm Thanh Đức bình thường trả lời tin nhắn rất tích cực.
Âu Minh Triết nhìn Đàm Tiểu Ân ngồi dậy, gọi đến điện thoại của Đàm Thanh Đức.
Thoạt nhìn,cô rất lo lắng cho người em trai này.
“A lô.” Một hồi lâu, điện thoại mới được nhận, nhưng mà, lại không phải là thanh âm của Đàm Thanh Đức.
Đàm Tiểu Ân nhíu mày một cái, hỏi: “Đây có phải là điện thoại của Đàm Thanh Đức không ạ?”
“Vâng, phải tôi là bạn cùng phòng của cậu ấy, cậu ấy phát sốt cao, bị ngất, bây giờ đang ở trong bệnh viện.”
“…” Đàm Tiểu Ân nghe xong vô cùng hoảng loạn.
Tối hôm qua Đàm Thanh Đức tới nhà hình như có chút biểu hiện của cảm mạo, thấy không nghiêm trọng, Đàm Tiểu Ân cũng không để ở trong lòng, làm sao cả ngày, liền phải nằm viện?
Đàm Tiểu Ân hỏi địa chỉ, từ trên giường bò dậy, nói với Âu Minh Triết: “Thanh Đức bị bệnh, em đi bệnh viện xem nó. Ba mẹ em không ở bên này, cũng chỉ có em ở đây.”
Âu Minh Triết nói: “anh đi cùng em.”
“Không cần.” Đàm Tiểu Ân nhìn anh, nói: “anh nghỉ ngơi sớm đi, để tài xế đưa em tới đó là được. Bây giờ cũng muộn lắm rồi.”
“Vậy… Trên đường cẩn thận một chút.”