VỢ NHỎ YÊU NGHIỆT CỦA ÂU THIẾU

CHương 591:

Trước còn cảm thấy là giả, nhưng mà qua cách nói của Dương Nhạc Linh thì hình như hết thảy đều là thật!

Dương Nhạc Linh cụt mi mắt, vẻ mặt bi thương, nhưng cố liều mạng khắc chế, “Không, không có liên quan gì với Tiểu Ân, là cô không đủ tốt.”

Cô ta nói như vậy, càng thêm chứng minh chuyện này là sự thật.

Ở trong mắt người khác, chẳng qua cô ta băn khoăn Đàm Tiểu Ân, mới không nói ra!

Nhất thời, tất cả mọi người đều bị thái độ Dương Nhạc Linh cảm động, càng thêm cảm thấy Đàm Tiểu Ân đáng ghét.

Dương Nhạc Linh rõ ràng là đi ra giúp Đàm Tiểu Ân một tay, kết quả, ngược lại làm cho tất cả mọi người càng thêm ghét cô hơn.

Thậm chí, những người mới vừa rồi nghe Đàm Tiểu Ân giải bày, lựa chọn tin tưởng Đàm Tiểu Ân thì giờ phút này, lại toàn bộ bị hòa vào hiệu ứng đám đông.

Đàm Tiểu Ân thay quần áo khác, tóc còn hơi ướt, nhớ tới Dương Nhạc Linh, cô nhíu mày một cái.

Người phụ nữ kia chẳng qua chỉ là dối trá nói hai ba câu, lại kiếm thêm được sự đồng cảm của những con người vô tri kia, ngược lại trực tiếp biến mình thành ác nữ!

Tâm cơ thật là đủ sâu rồi.

“Em không sao chứ?” Thay quần áo xong đi ra, Đàm Tiểu Ân nhìn thấy Đinh Cẩn ở cửa chờ cô.

Hắn hiển nhiên là nghe được tin tức nên mới chạy tới.

Đối mặt sự quan tâm của hắn, Đàm Tiểu Ân lãnh đạm nói: “Không sao.”

Đinh Cẩn nhìn Đàm Tiểu Ân, khuyên nhủ, “Em không đấu lại cô ta đâu, buông tay đi.”

“Buông tay?” Đàm Tiểu Ân nhìn về phía hắn, ánh mắt thêm mấy phần lạnh lùng.

Cô ghét nhất nghe người khác dùng hai chữ này tới khuyên cô.

Lúc trước mẹ không cho cô đi học, Vũ Minh Hân cũng nói, buông tay đi, nghe mẹ cậu, nhanh chóng lấy chồng đi.

Ở trong từ điển của cô, cho tới bây giờ không hề có 2 từ “Buông tay” hai chữ này viết như thế nào cô không biết.

Cô nói với Đinh Cẩn: “Nếu tới giúp Dương Nhạc Linh, thì cách tôi xa một chút.”

“Đàm Tiểu Ân.” Đinh Cẩn nhìn cô,đau lòng nói, ” chẳng lẽ sau này em không muốn yên ổn ở đây nữa sao? Đã như vậy, em chỉ còn cách rời xa cậu tôi!”

“Rời xa?” Đàm Tiểu Ân khinh thường,cười nói: “Tại sao tôi phải rời xa anh ấy?”

Cô không làm sai bất cứ chuyện gì, tại sao phải rời đi?

“Nếu em rời xa cậu, Dương Nhạc Linh liền sẽ không nhằm vào mợ nữa, mục đích của cô ta chẳng qua chỉ muốn quay lại bên cạnh cậu. Mặc dù Cậu không thích cô ta, nhưng mà, nếu như mợ cứ nhất quyết ở bên cạnh cậu, cô ta sẽ coi em là mục tiêu công kích, cảm thấy em là trở ngại cản đường cô ta. Quay về bên cạnh tôi, có được không? Sau này tôi sẽ bảo vệ em.”

Đinh Cẩn thừa nhận mình có tư tâm, hắn hy vọng Đàm Tiểu Ân có thể biết khó mà lui, hy vọng cô có thể mượn cơ hội lần này, cùng Âu Minh Triết vạch rõ ranh giới.

“Bảo vệ?” Đàm Tiểu Ân nói: “Hay là thôi đi! Cho tới bây giờ tôi chỉ tin tưởng bản thân mình, trừ bản thân ra, tôi không tin tưởng bất luận kẻ nào.”

Huống chi là Đinh Cẩn.

Coi như hắn đã từng là mối tình đầu của cô, cô cũng chưa từng có cảm giác được hắn bảo vệ.

Bình luận

Truyện đang đọc