VỢ NHỎ YÊU NGHIỆT CỦA ÂU THIẾU

Chương 120:

Nhưng mà, không chờ cô nói gì, Âu Minh Triết lại lại thay đổi thái độ: “Nhưng hôm nay, tôi rất tức giận.”

Nếu như nói, anh đối với Cố Tiểu Ân tới nói, không phải là một lựa chọn rất tốt.

Như thế Trần Viễn là cái gì?

Bà Đàm lại muốn gả Cố Tiểu Ân cho loại đàn ông này.

Hôm qua anh còn tưởng rằng Bà Đàm là quan tâm Cố Tiểu Ân, hôm nay ý nghĩ này đã lật nhào.

Cần dùng cách ứng đối tương ứng đối với từng hạng người. Anh không cần phải dùng kiểu cách có văn hóa để đối phó với bà Đàm nữa.

Bà Đàm hôm nay cũng ở thành phố Kinh Châu, từ khi sau khi biết Cố Tiểu Ân muốn kết hôn, bà ta liền chưa từng ngủ ngon giấc.

Sáng sớm hôm nay liền chạy tới nội thành tới.

Cha mẹ của Cố Tiểu Ân, cũng chỉ là người bình thường.

Nhưng là, người có bần cùng đến đâu cũng có vài thân thích phú quý.

Cố Tiểu Ân có một người cô là con gái của cô ruột ba Cao.

Ông nội Đàm trước kia là nông dân, nhưng là cô em gái này gả không tệ, sau đó lại sinh cái con gái, chính là bác gái Cố Tiểu Ân, gả lại càng không tệ.

Coi như là Bà Đàm có thể tìm được núi dựa lớn nhất.

Bà ta ngày hôm qua cùng các thân thích nói một lần, mọi người đều giúp đỡ khuyên Cố Tiểu Ân, nhưng không hiệu quả gì, đến cuối cùng Cố Tiểu Ân trực tiếp tắt máy, có thể thấy đã là quyết tâm muốn gả cho Âu Minh Triết.

Không có cách nào Bà Đàm không thể làm gì khác hơn là mua chút ít trái cây, tìm đến người cô của Cố Tiểu Ân này.

Vừa vào cửa, ngồi đến trên ghế sa lon của nhà người ta, Bà Đàm liền bắt đầu lau nước mắt.

Tôn Tình là một người mềm lòng, điều kiện gia đình bà khá tốt, từ nhỏ được mẹ giáo dục khá tốt, cho dù là có thân thicchs bần cùng từ Hải Thành tìm tới cửa, bà cũng sẽ không ghét bỏ gì, đều sẽ nhiệt tình tiếp đón.

Nhìn Bà Đàm khóc, bà nói: “Chị dâu, chị đừng khóc, có chuyện gì thì từ từ nói.”

“Ai, không phải là chuyện của Tiểu Ân sao.” Bà Đàm than thở nói.

Tôn Tình nói: “Tiểu Ân sao vậy? thành tích học tập của con bé không phải luôn tốt sao?”

Thành tích của Cố Tiểu Ân, cũng không tính là tốt nhất ở cấp ba, nhưng là thời tiểu học và cấp hai ở Hải Thành thì thành tích một mực rất tốt, luôn đạt hạt nhất, cho nên các thân thích đều biết.

Bà Đàm nói: “Đúng a! Vốn là tốt vô cùng, nhưng là bây giờ… Nó không nghe lời của tôi, nhất định phải kết hôn.”

Tôn Tình cau mày: “Như vậy sao được? tuổi con bé còn nhỏ như vậy, nhất định phải đi học đã.”

“Đúng a! tuổi nó còn nhỏ, cho nên không hiểu chuyện, cái này cũng không trách nó. Chủ yếu là người nhà người đàn ông kia rất đáng hận, xem Tiểu Ân nhà chúng tôi dễ gạt, liền đem con bé lừa gạt! Nếu như là người bình thường thì coi như xong đi, hết lần này tới lần khác người người đàn ông kia còn ngồi trên xe lăn, là một người tàn phế. Cô nói, nếu là lừa được Tiểu Ân nhà chúng tôi, vậy phải làm sao bây giờ?” Bà Đàm đem tất cả trách nhiệm đều đẩy tới trên người người khác, cũng không đề cập tới chính mình không cho Đàm Tiểu Ân đi học, muốn để cho Đàm Tiểu Ân lập gia đình.

“Làm sao còn có thể có chuyện như vậy?” Tôn Tình không vui nhíu lại lông mày: “Lừa gạt phụ nữ là phạm pháp, Tiểu Ân còn chưa tới hai mươi tuổi đi!”

Bình luận

Truyện đang đọc