VỢ NHỎ YÊU NGHIỆT CỦA ÂU THIẾU

Chương 109:

Chẳng lẽ, trong mắt Đàm Tiểu Ân, anh không là gì cả sao, không thèm để ý chút nào tình cảm của anh?

Anh đã cho cô cơ hội, vậy mà cô ta lại không thèm thông suốt chút nào.

Nếu không phải vì cô thì sao anh mới nói những lời này cơ chứ?

Anh chẳng qua hi vọng cô có thể rời xa Cậu mình mà thôi.

Lời Đinh Cẩn vừa nói xong, Đàm Tiểu Ân còn chưa kịp nói gì, Lý Sơn đã đẩy Âu Minh Triết đi qua.

Hai người đều ngừng nói về đề tài này.

“Cậu ạ,” thấy Âu Minh Triết, Đinh Cẩn cuối thấp đầu, lễ phép nói.

Mặc kệ nói gì sau lưng Âu Minh Triết, thì trước mặt cậu, anh dù một câu cũng không dám nói ra.

Âu Minh Triết nhìn hai người: “Trời nóng như vậy, hai người ở đây nói chuyện gì?”

Đinh Cẩn liếc Đàm Tiểu Ân một cái nhưng không cất tiếng.

Đàm Tiểu Ân bước đến sau lưng Âu Minh Triết, bỗng tủi thân nói: “Chú ơi…anh ta mắng em!”

Nói cứ như thật, phảng phất Đinh Cẩn thật sự mắng cô vậy, cô hận không thể rơi vài giọt nước mắt xuống.

Đinh Cẩn đầy mặt ngơ ngẩn: “…”

Mẹ nó, anh mắng cô khi nào chứ hả?

Lý Sơn nhìn Đàm Tiểu Ân một cái, hai người nói gì thì bọn họ đều có nghe, như cô vậy trừng mắt bịa lời, hình như hơi quá đáng thì phải?

Điển hình của thể loại mưu kế đầy mình!

Âu Minh Triết nhìn Đinh Cẩn nói: “Đinh Cẩn biết mắng người từ khi nào?”

“chính là lúc nãy…” Đàm Tiểu Ân nói: “Anh ta nói chuyện rất khó nghe, còn nói em không xứng ở trong nhà này…nói phải đuổi em đi, chú à,…”

Đàm Tiểu Ân tội nghiệp nhìn Âu Minh Triết, như một đóa sen trắng ngây ngô lại châm ngòi chia rẽ.

Đinh Cẩn nghiến răng, mẹ nó chứ, lần đầu tiên anh thấy mình có cảm xúc kích động muốn đánh người luôn.

Âu Minh Triết nghiêm khắc nhìn Đinh Cẩn, tựa như đã tin lời Đàm Tiểu Ân: “Thật không?”

“Không có.”Đinh Cẩn giải thích một cách ngang ngạnh.

Trong lòng sớm đã bị Đàm Tiểu Ân làm tức giận đến chết rồi…

Âu Minh Triết nói: “Từ ngày chú bị bệnh, cháu đã lâu không trui rèn rồi, vừa vặn hôm nay rãnh rỗi, chạy hai mươi vòng rồi mới về đi.”

“Cái gì?” Đinh Cẩn không dám tin nhìn Âu Minh Triết.

Lý Sơn cũng hơi ngoài ý muốn: “Ngài Âu, khí trời nóng như này mà chạy hai mười vòng sẽ giết người đấy ạ.”

“Ai bảo nó không tôn kính bậc bề trên cơ chứ?”Âu Minh Triết nhìn về phía Đinh Cẩn, đôi mắt chứa đầy uy nghiêm.

Lý Sơn nhận thấy rằng chính anh hoàn toàn không hiểu rõ được con người Âu Minh Triết nữa rồi.

Rõ ràng là Đàm Tiểu Ân nói dối, nhưng Âu Minh Triết lại không vạch trần Đàm Tiểu Ân, ngược lại giúp người xấu làm điều ác, việc này quá không công bằng với Đinh Cẩn rồi?

Tầm mắt Đinh Cẩn dừng lại trên người Đàm Tiểu Ân, Đàm Tiểu Ân đang cuối thấp đầu, ngón tay thong dong quấn quấn đuôi tóc, dáng vẻ vô tội…

Việc này không trách được cô á!

Nếu anh ta chỉ nói cô thì thôi đi, vậy mà còn nói chú nữa, sao cô có thể không khiến anh ta bị dạy dỗ một chút được chứ.

Âu Minh Triết liếc nhìn ánh mắt không phục của Đinh Cẩn một cái: “Còn không mau chạy.”

Đinh Cẩn nhanh chóng bước khỏi đây.

Bình luận

Truyện đang đọc