Chương 430:
“Ừm.”
Trong phòng không tắt đèn, Đàm Tiểu Ân nhắm mắt lại.
Âu Minh Triết nhìn cô, cúi đầu xuống, hôn lên trán cô, chỉ là một nụ hôn đơn thuần, không mang theo một tia dục vọng nào cả.
Hôn xong anh thì thầm bên tai cô: “Ngủ ngon.”
Đàm Tiểu Ân hôm nay bị bệnh, vốn là có chút khó chịu, nhưng được anh hôn an ủi, mọi mệt mỏi đều biến mất.
–
Sáng hôm sau, Âu Minh Triết và Đàm Tiểu Ân còn chưa thức dậy, Lý Sơn đã tới gõ cửa, “Ngài Âu, Mợ Hoa!”
Âu Minh Triết đi đứng chưa tiện,vì vậy Đàm Tiểu Ân mặc áo ngủ đi mở cửa, nhìn thấy Lý Sơn: ” Anh Sơn, chào buổi sáng.”
Lý Sơn nhìn Đàm Tiểu Ân, “chào Phu nhân, cô đã khỏe chưa?”
“Tốt hơn nhiều rồi.” Đàm Tiểu Ân nói: “Cảm ơn anh quan tâm, anh vào đi! Minh Triết chưa dậy.”
Từ sau khi Đàm Tiểu Ân xuất hiện, Lý Sơn vào phòng của Âu Minh Triết mới kiêng kỵ như vậy, lúc trước anh ta đều tự do ra vào phòng của Âu Minh Triết
Lý Sơn đi tới, nhìn thấy Âu Minh Triết còn nằm ở trên giường.
Âu Minh Triết mới vừa thức dậy, dựa vào gối, dáng vẻ lười biếng, lãnh đạm thờ ơ, mang theo sự mơ hồ hỏi: “Chuyện gì?”
Lý Sơn nói: “anh có khách.”
“Hôm nay là cuối tuần.” Đàm Tiểu Ân bị bệnh, anh chỉ muốn ở nhà với cô.
Lý Sơn nói: “Là Chấn Đông.”
Đàm Tiểu Ân đứng ở một bên, nhìn thấy vẻ mặt của Âu Minh Triết rõ ràng ngưng trọng lại một chút, nét mặt của anh có chút đè nén,hỏi “Sao cậu ta lại tới đây?”
Biểu tình này của Âu Minh Triết làm cho Đàm Tiểu Ân cảm thấy có chút giống như đã từng quen biết, nhưng trong chốc lát lại không nói ra được.
“Tối hôm qua anh ta mới về, đang ở nhà của bác sĩ Kỷ, vừa rồi anh ta gọi điện thoại tới hẹn anh, hỏi hôm nay anh có thời gian không, nếu anh không tiện, vậy anh ta đến đây cũng được?”
“Không cần.” Âu Minh Triết nói: “Đến chỗ hẹn đi.”
Lý Sơn nói: “vâng.”
Sau khi Lý Sơn đi ra, Đàm Tiểu Ân mới đánh bạo hỏi: “Hai người vừa nói tới ai vậy?”
Bình thường cô không hỏi đến chuyện của Âu Minh Triết, một khi mở miệng hỏi rồi, thì là chuyện cô vô cùng tò mò.
Âu Minh Triết cũng không có nói nhiều, chỉ là nói: “Một người bạn của anh.”
“Em giúp anh tìm quần áo.”
Âu Minh Triết nhìn cô một cái, bây giờ chân anh đi lại không tiện, rất nhiều chuyện đều cần Đàm Tiểu Ân làm giúp. Anh gật đầu, “Được.”
Đàm Tiểu Ân đi ra tủ, lấy quần áo tới, nói với Âu Minh Triết: “Bộ này có được không?”
Dạo này cô hay giúp anh tìm quần áo, cho nên cũng cải thiện được mắt thẩm mỹ.
Âu Minh Triết nói: “Ừm, mặc bộ này đi.”
Đàm Tiểu Ân ngủ một đêm, vào lúc này đã hoàn toàn tỉnh táo, ở bên cạnh giúp Âu Minh Triết mặc quần áo.
Anh rất quan tâm đến vẻ ngoài của mình, coi như ngồi trên xe lăn, lúc ra ngoài, cũng phải mặc quần áo cho chỉnh tề.
Đàm Tiểu Ân giúp anh thắt cà vạt, nói: “ông xã của em thật đẹp trai.”