Chương 106:
Đàm Tiểu Ân quay đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy tìm tòi nghiên cứu nhìn anh, nói: “Chú tỉnh rồi à? Em không ngủ được, lại thấy đói bụng liền thức dậy nấu chút gì ăn.”
Đàm Tiểu Ân ngủ cũng không ngon, cô nằm mơ, mơ thấy Mẹ Đàm tìm đến cửa dẫn cô về nhà, mơ thấy người nhà họ Âu bởi vì mẹ cô mà đuổi cô đi.
Cô cảm thấy khủng hoảng tột cùng…
Tỉnh dậy thì phát hiện còn sớm tinh mơ, nhưng cô vẫn bò dậy. Vừa vặn nấu bữa sáng, chú mà vừa dậy là có thể ăn ngay.
Âu Minh Triết nhìn Đàm Tiểu Ân, ánh nắng sáng sớm hắt lên người khiến cô như sinh động tỏ ra hào quang vậy.
Cô bưng món ăn để lên bàn rồi nói với Âu Minh Triết: “Chú à, ăn cơm thôi? Đúng rồi, chú còn chưa rửa mặt nữa, đợi em…”
Sau đó nhanh chóng vào phòng rửa tay lấy nước cho anh.
Cô vắt khăn mặt trong chậu rửa mặt rồi đưa qua cho anh.
Âu Minh Triết nhìn Đàm Tiểu Ân cũng không cầm lấy khăn mà nắm lấy tay cô.
Đàm Tiểu Ân sững người chốc lát rồi nhìn Âu Minh Triết, cười nói: “bảo chú rửa mặt thôi mà, chú nắm tay em làm gì?”
“Những việc này không phải có người làm hay sao?” Anh vẫn nắm tay cô.
Cánh tay Đàm Tiểu Ân thon dài, nhưng lòng bàn tay hơi thô ráp, đều là vết kén mài khi đi làm công bên ngoài mà tạo thành.
“Em dậy sớm không có việc gì làm.” Đàm Tiểu Ân nói: “mỗi ngày ở nơi đây ăn không ngồi rồi, đem hết việc cho dì Ngô làm thì không tốt cho lắm ạ.”
Cái gì cũng không làm, để Âu Minh Triết cứ thế nuôi cô, cô thấy bất an lắm.
Mỗi lần nghĩ đến cha mẹ ruột đều không thể dựa vào, cô cũng không dám dựa vào ai nữa.
Âu Minh Triết nhìn Đàm Tiểu Ân mới phát hiện trên gương mặt cô, luôn có một loại thành thục và tỉnh táo không thuộc về lứa tuổi của cô, dù những ngày qua được cưng chìu ở nhà họ Âu, cô vẫn không bị cưng chìu đến u mê, vẫn luôn kiên trì ra ngoài làm việc.
Cô, là một cô gái không có cảm giác an tâm nào cả!
…
Dùng bữa xong ở nhà, bọn họ đến nhà họ Âu.
Đàm Tiểu Ân đã từng suy nghĩ, thái độ ba mẹ Âu Minh Triết đối với cô là: chán ghét, ghét bỏ, thờ ờ.
Nhưng khi cô và Âu Minh Triết bước vào phòng khách, tất cả vẫn không có gì thay đổi, vẫn là dáng vẻ như trước đây.
“Tiểu Ân đến rồi à?” Dì Ngô cười chúm chím.
Biết được Đàm Tiểu Ân bọn họ hôm nay đến đây, Dì Ngô cũng không đến chỗ Âu Minh Triết và Đàm Tiểu Ân nấu ăn gì nữa.
Ba mẹ Âu Minh Triết đều đang ngồi trên ghế sô pha, hai người đang thảo luận chuyện gì đó, nghe thấy tiếng dì ngô liền ngẩng đầu trông về phía Đàm Tiểu Ân: “Ngồi đây!”
Đôi mắt vẫn dịu dàng không có bất cứ ý khiển trách Đàm Tiểu Ân nào cả.
Nổi lòng lo âu cả đêm của Đàm Tiểu Ân đột nhiên rơi rớt xuống.
Khi ăn cơm xong, Đàm Tiểu Ân dạo bước trong cái sân ngoài, muốn hóng mát một chút, vừa vặn gặp được Đinh Cẩn.
Từ ngày đó sau khi anh đưa Vũ Minh Hân về nhà thì Đàm Tiểu Ân cũng không gặp anh lần nào nữa cả.