Chương 173:
Âu Minh Triết nói với Lý Sơn: “tôi giải quyết nốt cái này đã, cậu đi ra ngoài đi.”
“Thân thể của ngài…” Lý Sơn nhìn Âu Minh Triết, tràn đầy lo âu.
Âu Minh Triết ngẩng đầu lên, nghiêm túc mà nhìn Lý Sơn một cái.
Lý Sơn không dám không nghe lời, chỉ đành đi ra ngoài, nhẹ nhàng khép cửa lại.
Hôm nay là chủ nhật, khoảng cách đến cuối thứ sáu, còn có năm ngày, Lý Sơn mỗi ngày nắm chặt lấy đầu ngón tay cân nhắc thời gian, đột nhiên cảm thấy khoảng thời gian này khó chịu đựng cực kỳ.
Chỉ cần Đàm Tiểu Ân ở đây, Ngài Âu có không vui, để cho Đàm Tiểu Ân dỗ một cái liền giải quyết được.
Không giống bây giờ, anh ta chỉ quan tâm còn sợ chọc cho Ngài Âu ghét.
–
Mà đối với Đàm Tiểu Ân mà nói, huấn luyện quân sự cái này hai mươi ngày, cũng là một loại hành hạ.
Trừ phải đối mặt với Vũ Minh Hân thích gây chuyện ở ngoài, cô mỗi ngày nằm mơ đều nằm mơ thấy nồi lẩu, thịt nướng, bún chua cay, tôm hùm nhỏ… Nước miếng chảy ròng, lại đành phải nhẫn nại.
Thứ sáu, sáng sớm, lúc rời giường, nghĩ đến được về nhà rồi, Đàm Tiểu Ân kích động vô cùng.
Lâm Vi nhìn Đàm Tiểu Ân, “Tiểu Ân, hôm nay cậu phải về nhà sao?”
“Đúng vậy.” Đàm Tiểu Ân khóe miệng đều là giơ lên.
Mặc dù chỉ là nghỉ ngơi hai ngày, nhưng không cần nhìn thấy Vũ Minh Hân cùng Hồ Tiểu Tri, thật sự là rất vui vẻ.
Vũ Minh Hân ở một bên nhìn Đàm Tiểu Ân vui vẻ bộ dáng, không hiểu Đàm Tiểu Ân có cái gì có thể cao hứng.
Đàm Tiểu Ân bây giờ không phải là bị Nhà họ Âu đuổi ra ngoài sao?
Cô chẳng lẽ là vội vã trở về nhà ở Hải Thành kia?
Vũ Minh Hân liếc Đàm Tiểu Ân một cái, đi ra khỏi cửa.
Vũ Minh Hân khoảng thời gian này tâm tình không tốt, cái tài khoản Facebook của người kia càng ngày càng nổi tiếng, lại càng không để ý tới cô ta, để cho Vũ Minh Hân có một loại cảm giác bị nhục nhã.
trong khoảng thời gian này, Lâm Vi cũng không còn nổi tiếng như dạo trước, lại nghĩ tới hôm nay có thể trở về nhà, tâm tình của cô ta mới khá một chút.
–
Buổi chiều, Đàm Tiểu Ân đeo balô, từ ký túc xá đi ra, chuẩn bị đi ngồi xe buýt về nhà, kết quả Lý Sơn đã tới đón cô rồi.
Lý Sơn xe đậu ở chỗ đó, cô đi tới, mở cửa xe, ngồi vào trong xe.
“Ngài Lý, sao anh tới đón tôi? Tôi không có hành lý, có thể về nhà rồi.”
Đàm Tiểu Ân luôn rất độc lập, lần trước để cho Lý Sơn đưa là bởi vì cô có nhiều hành lý lại không có phương tiện đi lại, nhưng bây giờ, thứ cô muốn mang về nhà cũng không nhiều, Lý Sơn còn chạy tới đón cô, làm cho cô thụ sủng nhược kinh.
Thái độ Lý Sơn vô cùng hiền hòa, nhìn thấy Đàm Tiểu Ân như nhìn thấy ân nhân cứu mạng “Là ngài Âu để cho tôi tới đón cô.”
Đừng nói Âu Minh Triết, ngay cả anh ta sáng sớm hôm nay, nghĩ đến Đàm Tiểu Ân sắp trở về, đều có điểm kích động.
“Chú ấy khoảng thời gian này như thế nào? có khỏe không?” Đàm Tiểu Ân quan tâm hỏi.
Nghĩ đến sắp gặp được anh, so với nghĩ đến được ăn đồ ăn ngon còn kích động hơn.
Lý Sơn lại trầm mặc một chút, không trả lời lời cô.