ĐỘC PHI Ở TRÊN, TÀ VƯƠNG Ở DƯỚI

Hắn tự thuật không mang theo tình cảm cá nhân, không có thiên vị. Khi hắn nói xong, mọi người đều tin phục.

Ngay cả Dung Sở cầu kỳ cũng không nói nên lời, Thiên Tế Nguyệt đảo mắt nhìn qua mọi người: "Những gì Thái tử điện hạ đã nói, hoàn toàn là sự thật? Các ngươi có gì muốn bổ sung hay không?"

Mọi người đều lắc đầu.

Một số người ở đây không biết sự tình trong đó, hiện tại sau khi nghe Dung Già La nói qua một lần, trong lòng không thể không âm thầm lắc đầu.

Bất quá chỉ là một lời nói đùa của hài tử mà thôi, vị thánh nữ này đã nghiêm trọng hoá vấn đề, thậm chí còn gây ra một trận chiến lớn như vậy, thật đúng là hiếm thấy.

Nhưng bọn họ cũng không đồng ý với Cố Tích Cửu, bởi vì nàng đã công kích thánh nữ Thiên Vấn Tông, nói rằng y thuật của nàng ta có chút kém cỏi, thậm chí hoài nghi thân phận nàng ta là giả mạo......

Xử sự của Cổ Tích Tích cũng không hề điệu thấp. Có một số người ở đây từng quen biết nàng ta, biết nàng ta là thánh nữ thật sự của Thiên Vấn Tông.

Đối với y thuật của nàng ta có thành thạo hay không, mọi người cảm thấy quả thực không cần hoài nghi. Rốt cuộc, y thuật của nàng ta là chân truyền từ tông chủ Thiên Vấn Tông, trên đại lục này thực sự rất hiếm có.

Cho dù thần y từ các quốc gia khi gặp nàng ta, cũng muốn gọi nàng ta một tiếng "Thánh Nữ", thậm chí có người còn trực tiếp gọi nàng ta là vi sư (thầy).

Trừ phi Cố Tích Cửu có thể chứng minh y thuật Cổ Tích Tích thật sự yếu kém, nếu không, vụ đánh cuộc này nàng không thể thắng được!

Làm thế nào một hài tử nho nhỏ như nàng lại có thể kiếm ra được mấy lý do khiến mọi người tin phục?

Xem ra đứa nhỏ này chắc chắn sẽ bị cắt mất đầu lưỡi!

Mọi người nhìn về phía Cố Tích Cửu với ánh mắt mơ hồ có chút thương hại.

Đứa nhỏ này vốn đã đủ thảm, không ngờ sẽ càng thêm thảm như vậy.

Cũng có những ánh mắt không tán đồng nhìn về phía Cổ Tích Tích, cảm thấy nàng ta lần này thật sự đã khiến chuyện bé xé ra to.

Một đôi mắt mát lạnh của Thiên Tế Nguyệt rốt cuộc dừng ở trên người Cố Tích Cửu: "Ngươi chắc chắn muốn đánh cuộc sao? Nếu bổn toạ đã đứng ra làm chứng, tất nhiên sẽ thân thủ hình phạt." Mấy chữ cuối cùng dường như mang theo băng hàn.

Cố Tạ Thiên bỗng nhiên hoảng hốt, ông thực sự lo lắng thay cho nữ nhi nhà mình. Khi ông vừa nghe ra được ý trong lời nói của Thiên Tế Nguyệt, dường như trong lòng có chút dao động, vì thế cả gan mở miệng: "Thiên sư, đây vốn chỉ là lời nói của một hài tử, thật ra có thể không cần đánh cuộc......"

"Đánh cuộc!" Cố Tích Cửu bình tĩnh phun ra một câu, ngắt lời Cố Tạ Thiên đang nói.

"Tiểu cửu!" Cố Tạ Thiên lo lắng, toát ra mồ hôi trên trán.

Ánh mắt Thiên Tế Nguyệt dùng ở trên mặt Cố Tích Cửu một lúc, sau đó vô cảm dời đi. Hắn lại nhìn về phía Cổ Tích Tích: "Ngươi thì sao?"

Cổ Tích Tích vẫn lạnh mặt như cũ, nàng ta lạnh giọng mở miệng: "Bổn thánh nữ vốn không muốn so đo với nàng, nhưng nàng vũ nhục thanh danh của bổn thánh nữ. Nhục nhã tên của ta chính là nhục nhã sư môn ta, việc này quả quyết không chấp nhận được!"

"Không cần phải nói nhiều như vậy, Cổ thánh nữ rốt cuộc có muốn đánh cuộc với hài tử này hay không?" Thiên Tế Nguyệt ngắt lời nàng ta, giọng nói cực kỳ trong trẻo điềm tĩnh, nhưng Cổ Tích Tích mơ hồ có cảm giác vị thiên sư này dường như có một chút châm chọc?

Đối mặt với sự tồn tại của một thiên nhân như vậy, Cổ Tích Tích hiếm khi cảm thấy lo lắng. Nàng ta nhấp nhấp môi mỏng, đôi mắt đảo qua Cố Tích Cửu, giọng điệu có chút bất mãn, cuối cùng cũng hơi lùi một bước: "Thấy rằng nàng vẫn là một hài tử, nếu nàng cung kính vái bổn thánh nữ mười tám cái, sau đó tự vả miệng trăm lần, nói một trăm câu "ta sai rồi", lúc này có lẽ bổn thánh nữ có thể bỏ qua cho nàng."

Mặc dù nàng ta đưa ra những điều kiện này cũng rất ác độc, nhưng tốt xấu gì vẫn còn nhẹ hơn nhiều so với vụ đánh cuộc kia. Mọi người không nhịn được nhìn về phía Cố Tích Cửu.

Cố Tạ Thiên biến sắc, không nhịn được lại tiến lên một bước, đang định muốn thay thế nữ nhi đồng ý với những điều kiện trên.

Bình luận

Truyện đang đọc