ĐỘC PHI Ở TRÊN, TÀ VƯƠNG Ở DƯỚI

"Mộc Lôi, ngươi lo lắng quá nhiều, có thánh tôn ở đây, tiểu cô nương kia sẽ không xảy ra chuyện." Một người khác lắc đầu.

"Đúng vậy. Chủ thượng quan tâm tới tiểu cô nương này không giống như bình thường......" Mộc Lôi gật đầu.

"Thánh tôn, ngài có ý kiến gì về biểu hiện lần này của nàng hay không?" Mộc Phong không sợ chết dò hỏi.

"Người mà bổn tôn nhìn trúng còn phải chê nữa sao?" Thánh tôn lười nhác mở miệng.

Hai thiếu niên: "......"

Mộc Lôi: "Tiểu cô nương đúng thật là không giống người thường......"

Mộc Phong khinh thường: "Nếu nàng không giống người thường, thánh tôn sao có thể hạ công phu như vậy ở trên người nàng? Còn nói nàng là môn nhân của mình, tất nhiên phải cẩn thận rèn luyện mới được, tránh cho đến lúc đó lại hạ thấp tên tuổi thánh tôn."

"Các ngươi rất nhàn hay sao? "Thánh tôn nói một câu khiến hai người kia trực tiếp ngậm miệng! Bọn họ rất cẩn thận nhìn chủ nhân nhà mình, lo sợ vị thánh tôn này không vui sẽ thao luyện bọn họ một phen.

May mắn lần này thánh tôn dường như không có ý lăn lộn bọn họ, hắn chỉ gõ nhẹ ngón tay ở trên thân cây, không biết đang tính toán điều gì.

Xung quanh nhất thời cực kỳ tĩnh lặng.

"Mộc Phong, Long Tư Dạ kia thế nào rồi?" Thánh tôn bỗng nhiên mở miệng.

"Bẩm thánh tôn, hắn đang bị phạt trong Phạm Thiên Cảnh."

Thánh tôn hơi gật gật đầu, không nói gì.

Mộc Phong và Mộc Lôi nhìn nhau, đều nhìn thấy sự đồng cảm với Long Tư Dạ từ trong ánh mắt đối phương.

Cái tên Phạm Thiên Cảnh có vẻ dễ nghe, giống như là nơi đại từ đại bi nào đó, nhưng thật ra lại là một nơi đau khổ.

Hoàn cảnh sống ở bên trong cực độ ác liệt. Nó ác liệt ở chỗ không phải là nơi khỉ ho cò gáy, có mãnh thú khói độc gì đó, mà hoàn cảnh ở bên trong sẽ thay đổi theo linh lực của người bị phạt.

Ví dụ như người có thuộc tính thuỷ nếu bị phạt ở bên trong, bên trong đó khắp nơi là đất vàng khô ráo.

Long Tư Dạ là thuộc tính mộc, bên trong chính là Hoả Luyện Ngục. Lửa kia có thể hấp thu toàn bộ hơi nước trong thân thể người, gỗ ướt cũng bị nướng thành than đen......

Thánh tôn ngày thường vẫn tương đối nhân từ, đặc biệt là đối đãi với bốn vị đệ tử thiên bẩm. Mặc dù thường xuyên kiếm một số việc khiến bốn vị kia thương gân động cốt, nhưng sẽ không dễ dàng đưa người tiến vào nơi đó lãnh phạt.

Nhưng lần này, Long Tư Dạ đã bắt cóc Cố Tích Cửu, can thiệp tới thí nghiệm thiên bẩm, lãnh phạt nặng như thế thật sự nằm ngoài dự kiến của Mộc Phong bọn họ.

Mộc Phong hơi do dự một chút: "Thánh tôn, thuộc hạ nghe nói trước khi Long Tư Dạ chưa tới lãnh phạt, đã từng bị người phá hủy toàn bộ kết giới bảo vệ của Thiên Vấn Sơn. Sau khi hắn tu bổ lại kết giới kia đã hao phí linh lực rất lớn, phải mất suốt tám ngày mới tu bổ xong hoàn chỉnh......"

"Hả? Cho nên?" Thánh tôn chuyển ánh mắt về phía Mộc Phong.

Mộc Phong can đảm nói tiếp: "Hắn ở Phạm Thiên Cảnh đã gần một tháng, có thể thả hắn ra chưa?"

Ánh mắt thánh tôn hơi ngưng trọng, gõ ngón tay trên thân cây bên cạnh suy tư một lát, sau đó thờ ơ nói: "Ngươi nói không sai, một tháng đúng là cực hạn giam người ở Phạm Thiên cảnh, vậy hãy thả hắn ra, giam vào Thuỷ Thiên Các đi, để hắn nghỉ ngơi ở nơi đó mấy tháng."

Mộc Phong: "......"

Hai thiếu niên lại hai mặt nhìn nhau lần nữa. Thuỷ Thiên Các là nơi linh lực sung túc dành cho người thuộc tính thuỷ. Thủy sinh mộc, đối với Long Tư Dạ mà nói, cũng coi như là chỗ tĩnh dưỡng.

Nhưng ở chỗ tĩnh dưỡng này sẽ có một nỗi thống khổ. Bởi vì bên trong là một thế giới băng tuyết lớn, còn rét lạnh hơn nhiều so với Bắc cực.

Long Tư Dạ vừa mới ra khỏi Hoả Luyện Ngục, lập tức bước vào thế giới đại băng tuyết thật sự sẽ ổn hay sao?

Long tông chủ đáng thương, lần này thật sự phải trải nghiệm hình phạt băng hỏa!

Thánh tôn liếc mắt nhìn bọn hắn: "Còn không mau cút đi?"

Hai thiếu niên cả kinh, biết không thể nào thay đổi ý định của thánh tôn, vội đáp lời một tiếng, giống như gió xoáy xoay người chạy mất.

......

Bình luận

Truyện đang đọc