ĐỘC PHI Ở TRÊN, TÀ VƯƠNG Ở DƯỚI


"Đợi nàng khôi phục một thời gian nữa." Thánh tôn nói giọng không quan tâm.
"Vâng!"
"Những nơi khác có động tĩnh gì không?"
"Tạm thời không có động tĩnh."
"Thánh tôn, có phải người áo xanh tự nổ chính là thủ phạm đứng phía sau hay không? Nghe Thiên Linh Thiên cung khai, dược là do một kẻ thần bí cung cấp cho hắn, nhưng sau khi người áo xanh kia chết, dược của hắn cũng bị dừng cung cấp, vì thế nên hắn mới vội vàng tìm mua dược ở quỷ thị......"
"Không đơn giản như vậy." Đôi mắt thánh tôn đôi hơi loé lên: "Bọn họ có lẽ đều là quân cờ đã lộ diện mà thôi.

Trò chơi này chỉ vừa mới bắt đầu."
Mộc Phong nhíu mày: "Vậy mục đích của hắn là gì?"
Thánh tôn trầm mặc một lát, nghiêm túc hỏi: "Vị trí của bản tôn có hoành tráng hay không?"
Mộc Phong không chút do dự gật đầu: "Hoành tráng!"
"Một ngôi vị hoàng đế có thể khiến huynh đệ bất hoà, phụ tử phản bội nhau, tất cả cốt nhục thân tình đều ném lên chín tầng mây, huống chi là vị trí này của bản tôn? Không biết có bao nhiêu người đỏ mắt muốn đá bản tôn xuống, bước lên ngồi trên đó."
Mộc Phong nhíu mày: "Thánh tôn là thần, vị trí của thần sao có thể dựa vào tranh đoạt mà thay thế được? Đầu óc của người này bị lừa đá hay sao?!"

Thánh tôn thở dài: "Cho dù là thần cũng có lúc chết, ngươi từng nói lời này trước đó."
Mộc Phong kinh hãi, sắc mặt trở nên tái nhợt: "Thánh tôn, lời này của ngài là......!là có ý gì?" Giọng nói của Mộc Phong cũng trở nên run rẩy.
Thánh tôn gõ trên cây sáo trúc một gõ: "Bản tôn còn chưa chết! Trông ngươi giống như đi dự đám tang như vậy? Cố ý nguyền rủa bản tôn? "
Mộc Phong: "......"
"Được rồi, lăn đi!" Thánh tôn xua tay.
Mộc Phong cúi người lui ra, nhưng dường như lại nhớ tới điều gì, bẩm báo: "Đúng rồi, thánh tôn, Thiên Linh Vũ đã khôi phục công lực, bây giờ đã gần đạt cấp 8, lão gia hỏa Cổ Tàn Mặc rất vui, muống tổ chứ một buổi yến tiệc chúc mừng."
Thánh tôn nhìn hắn: "Ngươi định bẩm báo với bản tôn những chuyện vặt vãnh như vậy?"
"Khụ, thuộc hạ chỉ muốn thánh tôn vui vẻ một chút.

Dù sao hắn cũng là người của Thiên Tụ Đường, sau này sẽ là phụ tá đắc lực của chúng ta."
"Ồ, bản tôn rất vui, ngươi có thể lăn!"
"Tuy nhiên, mặc dù tiểu tử này đã khôi phục hoàn toàn công lực, hắn vẫn còn một vấn đề khiến người đau đầu." Mộc Phong tiếp tục bẩm báo, nhìn thấy sắc mặt thánh tôn không tốt, dường như khó chịu vì bị những chuyện vặt vãnh phiền hà, hắn mạnh dạn nói tiếp: "Tiểu tử này rõ ràng có thể tiến vào Tử Vân ban, nhưng vẫn muốn lưu lại Lưu Vân ban, nói là muốn cùng tiến cùng lui với Cố cô nương, Cố cô nương ở đâu hắn sẽ ở đó! Điều này khiến Cổ đường chủ rất tức giận."
Thánh tôn: "......"

"Thánh tôn, lứa tuổi của Thiên Linh Vũ chính là lúc tình yêu bắt đầu nảy nở, Cố cô nương cũng trạc tuổi hắn, thuộc hạ thấy Thiên Linh Vũ đã cắm rễ tình yêu đối với Cố cô nương, sau này bọn họ lại học chung một lớp, sớm chiều ở chung, có thể......!có thể......"
"Có thể cái gì?"
"Có thể sau này bọn họ sẽ thấy vừa mắt nhau, làm nên một đoạn giai thoại." Mộc Phong lớn mật nói ra suy đoán của mình.
Thánh tôn nhìn hắn một lát: "Mộc Phong, hôm nay ngươi rất lắm chuyện.

Ngươi đang muốn nhắc nhở bản tôn điều gì sao?" Giọng nói của thánh tôn lạnh lùng vang lên.
Mộc Phong cúi đầu: "Thuộc hạ không dám."
Thánh tôn nhẹ giọng nói: "Bản tôn và Cố Tích Cửu chỉ là tình nghĩa thầy trò, không có duyên phận khác.

Bản tôn chỉ xem nàng là vãn bối.

Hiểu chưa?"
"Hiểu!" Mộc Phong không dám suy nghĩ linh tinh nữa.
"Sau này chuyện của nàng không cần bẩm báo với bản tôn, bản tôn không rảnh để quan tâm tới những chuyện vặt vãnh như vậy!"
"Vâng!"
"Lăn.".


Bình luận

Truyện đang đọc