ĐỘC PHI Ở TRÊN, TÀ VƯƠNG Ở DƯỚI

Bốn thiếu niên: "......" Bọn họ gần như muốn khóc, trực tiếp quỳ xuống: "Chủ thượng! Thuộc hạ đã biết sai rồi!"

Đế Phất Y vừa nhấc ống tay áo, có bốn cái ghế gấp nhỏ tinh xảo xếp hàng ở trên bờ hồ, giọng nói của hắn càng thêm mượt mà: "Tới, bốn người các ngươi, mỗi người một cái. Ngồi xuống dùng thuật bài độc bổn tọa đã dạy cho các ngươi. Ba ngày sau, mỗi người viết một bản cảm thụ trúng độc giao cho bổn tọa." Sau đó hắn quay người biến mất tại chỗ.

Bốn thiếu niên: "......" Bọn họ quả thực là lệ rơi đầy mặt, nhìn vào ghế gấp, lại nhìn nhìn bốn phía.

Gió hồ thổi qua, nước hồ xôn xao. Nơi này phong cảnh không tệ, có rất nhiều muỗi. Bốn người bọn họ đường đường là đại hộ pháp bên người Tả thiên sư lại phải xếp hàng ngồi ở đây cho muỗi ăn ba ngày......

Nếu như để người nhìn thấy...... Bọn họ quả thực không còn chỗ để chui!

"Bốn vị, không cần lo lắng, tỷ muội chúng ta đã thanh lọc quanh đây, sẽ không có người nào tiến đến. Các ngươi có thể an tâm bài độc." Bốn vị mỹ thiếu nữ từ nơi không xa bay tới, đúng là những nữ tử ném dải lụa sặc sỡ lúc ấy ở trên thuyền.

Bốn vị thiếu nữ cười khúc khích, trong mắt lại không thể che dấu vui sướng khi người gặp họa, cũng không đến gần.

Nữ tử cầm đầu thản nhiên nói: "Bốn vị sư huynh Mộc Phong Mộc Vân Mộc Lôi Mộc Điện, có thể đứng lên được không? Có muốn tỷ muội chúng ta đỡ các ngươi ngồi xuống ghế gấp vận công hay không? Chủ thượng đã phân phó, ba ngày này các ngươi không thể vọng động, nếu không các ngươi có thể biến thành thái giám."

Bốn thiếu niên: "......" Bọn họ nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại không thể nói lời phản bác, cũng không dám trì hoãn, từng người vội vàng ngồi xuống ở trên ghế gấp nhỏ.

Mộc Phong còn không yên tâm: "Tám người chúng ta đều ở chỗ này, vậy chủ thượng làm sao bây giờ? Các ngươi một người ở đây hộ vệ, ba người khác nên chạy tới bên người chủ thượng đi, lỡ may chủ thượng kêu gọi......"

Thiếu nữ cầm đầu cười: "Không nhọc ngươi lo lắng, tỷ muội chúng ta đều có an bài. Các ngươi cứ an tâm bài độc." Ánh mắt nàng lấp lánh thở dài: "Nhiều năm như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên có người khiến chủ thượng ăn mệt như vậy...... Thật sự muốn nghiêm túc nhìn xem nữ hài tử kia."

Bốn thiếu niên: "......" Thật ra bọn họ cũng muốn tiếp tục yên lặng xem diễn, ô ô ô!

Chủ thượng bọn họ hiếm khi cảm thấy hứng thú với một người như vậy——

Nhưng nữ hài tử này không sợ chết khiến chủ thượng ăn mệt lớn như vậy, không biết chủ thượng sẽ trừng phạt nàng thế nào?

......Edit: Emily Ton.....

Cố Tích Cửu đã có tính toán trong lòng trước khi thuấn di rời đi.

Một câu thiên bẩm của nàng giống như mở hộp ra, trực tiếp chọc vào tổ ong vò vẽ!

Tuyên Đế đang tìm nàng, Tả thiên sư cũng đang tìm nàng, Long Tư Dạ cũng sẽ không từ bỏ......

Phi Tinh quốc nàng không ở nổi nữa, không bằng nàng đi tới hai nước khác dạo chơi, nhìn xem phong tục của hai nước kia, cũng nhân tiện tránh khỏi đầu sóng ngọn gió.

Trong những người đang đuổi theo nàng không bỏ, Cố Tích Cửu kiêng kị nhất vẫn là Tả thiên sư.

Người này quá biến thái, tạm thời nàng vẫn không thể chọc vào hắn. Trong 36 kế chỉ có chuồn đi là tốt nhất, tìm một chỗ ẩn nấp vài năm, nhân tiện cố gắng tu luyện công phu rồi nói.

Với tốc độ tu luyện hiện tại của nàng, thời gian hai năm đủ khả năng khiến nàng trở thành cao thủ. Cho dù không có linh lực, nhưng nàng sẽ có nội lực rất cao thâm. Chỉ cần nàng có thể đuổi kịp trình độ kiếp trước, hơn nữa nàng còn có thuấn di, như vậy cũng đủ khả năng tiếu ngạo giang hồ, sống một đời phong lưu.

Hơn nữa hai năm sau, hôn ước của nàng và Tả thiên sư cũng sẽ tự động biến mất, đến lúc đó nàng chân chính là một người tự do.

Hôn sự của nàng sẽ do chính nàng làm chủ, không cần mặc người xâu xé!

Hơn nữa, nàng cũng không nghĩ tới chuyện tái giá, làm quý tộc độc thân càng tiêu dao hơn.

Đương nhiên, nàng cũng sẽ tìm một ít dược thảo trị khỏi đốm đỏ trên mặt. Thân thể nhỏ này, thật ra ngũ quan cực kỳ thanh tú, chỉ cần điều dưỡng tốt, dáng người làn da đều sẽ rất đẹp. Một khi đốm đỏ bị xoá đi, nàng tất nhiên là đại mỹ nhân tuyệt sắc khuynh thành

Bình luận

Truyện đang đọc