ĐỘC PHI Ở TRÊN, TÀ VƯƠNG Ở DƯỚI

Đế Phất Y thở dài: "Bổn tọa bị thương, công lực đã bị xói mòn hơn phân nửa, vốn định tìm chỗ nào yên lặng tĩnh dưỡng một chút, không ngờ bị các hạ tìm tới, gián đoạn quá trình vận công khôi phục của ta. Nếu Hữu thiên sư muốn nhân cơ hội lúc này để báo tư thù, có lẽ ta cũng không có biện pháp."

Trái tim Cố Tích Cửu nhảy lên, Thiên Tế Nguyệt rõ ràng là tới không có ý tốt, Đế Phất Y bị điên rồi sao? Sao lại nói thật hết như thế?! Điều này chỉ sợ Thiên Tế Nguyệt sẽ gây khó dễ!

Thiên Tế Nguyệt chớp chớp mắt, vẫn không nói chuyện, uy thế quanh thân mơ hồ tăng mạnh.

Có phải hai người bọn họ sẽ đánh nhau một trận khốc liệt ở đây hay không?

Cố Tích Cửu vừa nghĩ tới đây, bàn tay Đế Phất Y đã ấn ở trên vai nàng, khẽ mỉm cười nói: "Hay là Thiên huynh không tin? Vị Cố cô nương này có thể làm chứng. Nàng bị Long tông chủ bắt về Thiên Vấn Tông, bổn tọa tự mình tới đó cứu người. Mặc dù may mắn thành công, nhưng cũng bị đại trận bảo vệ núi của hắn gây thương tích. Khi chúng ta đi tới chỗ này thì không thể kiên trì được nữa, vì vậy đã ngã xuống từ trên mây...... tới bây giờ vẫn còn có chút đầu váng mắt hoa. Hiện bổn tọa tay trói gà không chặt, hành động còn cần vị Cố cô nương này hộ giá, thật sự là hoàn toàn thảm. Nếu Thiên huynh muốn động thủ, thật ra đây là lúc tuyệt hảo nhất."

Thời điểm hắn nói chuyện, trên trán còn thấm ra mồ hôi hột, sắc mặt cũng cực kỳ tái nhợt, bộ dáng quả nhiên cực kỳ suy yếu.

Thiên Tế Nguyệt hừ một tiếng, dứt khoát quay đầu rời đi, bay ra bên ngoài tìm đại điêu mắt vàng, chớp mắt đã bay xa.

Cố Tích Cửu:"...... "

Nguy cơ cứ như vậy đã được giải trừ?!

Điều này quả là có chút quá dễ dàng!

"Ngươi đang dùng Không Thành Kế? Công lực của ngươi thật sự vẫn chưa khôi phục, đúng không?" Cố Tích Cửu không nhịn được mở miệng.

Đế Phất Y ngồi ở trên một tảng đá xanh, nhẹ nhàng nói: "Sao có thể khôi phục nhanh như vậy! Bổn tọa chỉ có thể dùng chiến thuật hư hư thực thực như vậy, thật ra là muốn hắn sợ mà chạy."

"Vậy thì hắn bị lừa quá dễ một chút." Cố Tích Cửu lắc đầu.

Nàng có cảm giác Hữu thiên sư Thiên Tế Nguyệt thật sự không giống như nhân vật đa nghi giống như Tư Mã Ý, nhưng lại có chút tương đồng giống Tư Mã Ý.

Xem ra trước đó Đế Phất Y đã lừa Thiên Tế Nguyệt nhiều lần, vì vậy nên mới giống như chim sợ cành cong như thế......

"Bởi vì vừa rồi bổn tọa cố ý nói ra sơ hở, mặc dù đại trận bảo vệ núi của Thiên Vấn Tông lợi hại, nhưng lại không thể nào khiến ta bị thương. Hơn nữa, nếu đại trận bảo vệ núi thật sự phát động, người ở bên ngoài cũng có thể nhìn ra được. Thiên Tế Nguyệt chắc hẳn đã đi qua Thiên Vấn Tông, biết đại trận bảo vệ núi chưa từng phát động. Vì vậy bổn tọa càng nói như thế, hắn càng không dám vọng động." Lúc này tâm tình của Đế Phất Y rất tốt, nhẹ giọng giải thích với Cố Tích Cửu.

"Hắn thường xuyên bị ngươi lừa, đúng không?" Cố Tích Cửu hỏi ra vấn đề mấu chốt.

"Ồ, nàng thật thông minh!" Đế Phất Y giơ tay xoa đầu nàng, cười khẽ: "Một người thường xuyên bị lừa, khi hành động tất nhiên sẽ cẩn thận hơn một chút, không có gì đáng trách."

Cố Tích Cửu nhanh tay nhanh mắt, tránh thoát khỏi bàn tay của hắn.

Có lẽ hôm nay Đế Phất Y rất thích nói chuyện, cũng có lẽ là hai người đã trải qua một khoảng thời gian đồng cam cộng khổ, Cố Tích Cửu không còn nhiều cố kỵ khi nói chuyện với hắn nữa. Nàng buột miệng thốt ra một câu: "Ngươi và Hữu thiên sư có thù hận gì?"

"Ừ, chỉ là chính kiến bất đồng mà thôi, thật ra cũng không nhiều thù lắm. Nếu như phải khăng khăng tìm ra thù hận, bổn tọa giết đồ đệ của hắn có được tính hay không?"

Cố Tích Cửu: "...... Hắn có mấy đồ đệ?"

"Chỉ một." Đế Phất Y thở dài: "Hắn là người tương đối cầu kỳ, vì vậy khi chọn đồ đệ cũng rất nghiêm khắc. Qua vài thập niên hắn mới thu nhận một tên đồ đệ kia, vì thế hắn đã xem tên đó giống như bảo bối."

Cố Tích Cửu nói không nên lời.

Giết đồ đệ duy nhất của người ta, làm gì có chuyện chính kiến bất đồng. Đây rõ ràng là huyết hải thâm thù!

Bình luận

Truyện đang đọc