ĐỘC PHI Ở TRÊN, TÀ VƯƠNG Ở DƯỚI


Mọi người vây xem lúc này mới biết được, Thiên Tụ Đường bị mất trộm linh thạch.
Từ những lời biện hộ của Thiên Linh Thiên cùng với người làm chứng, mọi người cũng bị hắn ta thuyết phục một nửa.
Linh thạch còn quý hơn vàng, tất nhiên kho linh thạch cũng cực kỳ quan trọng, bên ngoài kho linh thạch có rất nhiều tầng cấm chế, nếu như không có chìa khoá tương ứng, ngay cả khi dùng bom phá huỷ, nó còn vững chắc hơn cả khó tiền của ngân hàng.
Nếu như muốn trộm linh thạch ở đó, đúng thật là khó hơn so với lên trời.
Mọi người đang thấp giọng sôi nổi nghị luận ở nơi đó, suy đoán rốt cuộc kẻ trộm linh thạch là thần thánh phương nào.
Thiên Linh Thiên cảm thấy mình đã rửa sạch oan khuất, lập tức bắt đầu phân tích, muốn tìm ra kẻ ăn trộm để lập công: "Đường chủ, Linh Thiên nghi ngờ một người có liên quan tới vụ án này!"
Cổ Tàn Mặc rốt cuộc mở miệng, chỉ nói một chữ: "Nói."

Thiên Linh Thiên nói: "Linh Thiên nghi ngờ Cố Tích Cửu gây án!"
Cổ Tàn Mặc nhướng cao lông mày, chỉ đáp lại một chữ: "Hả?"
"Kho linh thạch trong Thiên Tụ Đường chúng ta kiên cố cỡ nào? Đừng nói tiểu nhân, ngay cả Yến Trần sư huynh bản lĩnh như vậy cũng chưa chắc có thể thần không biết quỷ không hay vào được.

Người bên ngoài không thể vào được, ngoại trừ Bát hoàng tử Dung Triệt, Long tông chủ và thánh tôn có thể tiến vào.

Dung Triệt không có đủ công lực, Long tông chủ và thánh tôn tuy có thực lực nhưng không có khả năng.

Như vậy, cũng chỉ có Cố Tích Cửu vừa mới tiến vào đã gây ra hỗn loạn ở Thiên Tụ Đường.

Người này là khả nghi nhất! Chưa nói tới danh tiếng của nàng ở Phi Tinh Quốc, chỉ cần nói từ sau khi nàng tới đây đã xảy ra những chuyện quỷ dị khiến người nghi ngờ......!Hơn nữa, quan trọng nhất chính là, nàng có một loại công phu rất khó lường, có thể trực tiếp xuất hiện ở một chỗ nào đó, những thứ ngăn cản đó không là gì với nàng......!Với công phu này của nàng, tiến vào kho linh thạch thật sự quá dễ dàng! Cổ đường chủ, hay là phái người đi lục soát nàng, có lẽ có thể lục soát ra linh thạch bị mất trộm......"
Thiên Linh Thiên rất có tài ăn nói, những lời hắn ta nói đều có căn cứ, dễ dàng đổ chậu nước bẩn lên trên đầu Cố Tích Cửu......
Hắn ta thao thao bất tuyệt cực kỳ trôi chảy.


Cổ Tàn Mặc và bốn vị trưởng lão hình phạt đường có lẽ vì đêm tối nên tinh thần không tốt lắm, toàn bộ đều giả vờ lãnh khốc, cơ bản yên lặng lắng nghe Thiên Linh Thiên nói ở nơi đó, bọn họ chỉ ngẫu nhiên nói một hai tiếng, để hắn ta có thể tiếp tục nói tiếp.
Thiên Linh Thiên lúc này vì muốn thoát khỏi bị tình nghi, tất nhiên càng thêm cố gắng nói ra một số nghi ngờ và giải thích, chỉ là miệng lưỡi khô khốc ——
Hắn ta thật sự khát nước, hận không thể uống một bát nước đá thật lớn.
Không biết là bởi vì lo lắng hay là bởi vì hưng phấn, khuôn mặt tuấn tú của hắn ta cũng bắt đầu ửng đỏ.
Mặc dù Cổ Tàn Mặc không nói chuyện, nhưng lại thường xuyên dùng ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm hắn ta một cái, đến nỗi trái tim Thiên Linh Thiên cũng phải nhảy loạn.
Thiên Linh Thiên cảm thấy, đời này của hắn ta chưa từng nói nhiều như hôm nay.

Cuối cùng, hắn ta có cảm giác cổ họng gần như bỏng rát, lúc này mới ngậm miệng lại, nhấp nhấp đôi môi khô cạn yếu ớt đưa ra yêu cầu: "Cổ đường chủ, học sinh có thể uống một ngụm nước hay không?"

Cổ Tàn Mặc nhìn hắn ta, chậm rãi phun ra hai chữ: "Không thể!"
Thiên Linh Thiên: "......" Hắn ta cuối cùng cảm giác được có điều gì đó không thích hợp: "Đường chủ ——"
"Chẳng trách Cố Tích Cửu đã nói, người chột dạ rất dễ nói nhiều, đặc biệt là khi họ cố gắng thoát khỏi sự nghi ngờ và đánh lạc hướng người khác, lúc đó sẽ đặc biệt nói nhiều.

Hiện tại, xem ra nàng nói không sai." Cổ Tàn Mặc cuối cùng mở miệng nói một câu dài dòng.
Trái tim Thiên Linh Thiên đập lỡ một nhịp, khẽ mở miệng: "Cái......!cái gì?".


Bình luận

Truyện đang đọc