ĐỘC PHI Ở TRÊN, TÀ VƯƠNG Ở DƯỚI


Đây là kế trong kế, vòng trong vòng.

Người phía sau màn quả nhiên xảo quyệt giống như hồ ly, và thánh tôn......!thánh tôn dường như càng xảo quyệt hơn, giống như một con cáo già.

Cố Tích Cửu nhìn thấy sợi dây buộc sâu bên trong da thịt Dung Triệt, không nhịn được hỏi thánh tôn: "Thánh tôn, bọn họ đang bị người thao túng, không phải bản thân có ý định làm việc này, có thể dùng biện pháp khác khống chế bọn họ hay không, tháo sợi dây ra?"
Thánh tôn thản nhiên nói: "Ngươi có thể thử những biện pháp khác."
Vì thế Cố Tích Cửu liền sử dụng những biện pháp khác, điểm huyệt, tê liệt mạch môn, dùng phương pháp định thân......!Nàng đã sử dụng hết những biện pháp mình biết, kết quả đều vô dụng.

Hai người kia càng vùng vẫy kịch liệt hơn ——
Bọn họ cũng bắt đầu nói mê sảng, Vân Thanh La nói: "Cố Tích Cửu, ta muốn giết ngươi! Giết ngươi! Giết ngươi! Phất Y, Phất Y......!Ngươi hãy liếc mắt nhìn ta một lần được không? Ta thật sự đã rất cố gắng, ta sẽ mạnh hơn nàng, nhất định sẽ mạnh hơn nàng......"

Thánh tôn yên lặng, Trừng Ác sứ giả lặng lẽ liếc mắt nhìn chủ tử nhà mình một cái, cố gắng khiến bản thân mình cũng thờ ơ.

Cố Tích Cửu hơi nhíu mày, không ngờ Vân Thanh La lại yêu Tả thiên sư sâu sắc như thế......!
Trong đầu nàng hiện lên hình ảnh Đế Phất Y cười như không cười, trong lòng cảm thấy bực bội một cách khó hiểu.

Tả thiên sư thật đúng là một người đào hoa.

Hắn đào hoa như vậy, đời này có thể sẽ chung tình với một nữ tử hay không?
Cố Tích Cửu luôn cảm thấy Đế Phất Y rất thích hợp với những câu chuyện hậu cung, hậu cung ba ngàn mỹ nữ, mỗi người đều dốc lòng vì hắn, nhưng hắn lại có thể phất ống tay áo, không lưu lại người nào.

Sẽ không vì một cái cây mà từ bỏ toàn bộ khu rừng......!
"Đang nghĩ gì vậy?" Giọng nói của thánh tôn truyền vào trong tai.

Cố Tích Cửu theo bản năng ngẩng đầu, đối diện với cặp mắt thâm sâu như biển của thánh tôn.

Không biết vì sao, đầu óc nàng nóng lên, nói ra suy nghĩ trong đầu mà không suy nghĩ: "Đế Phất Y là một con ngựa giống......"
Thánh tôn: "......"
"Khụ, khụ khụ......" Trừng Ác sứ giả đột nhiên bị sặc.

"Tích Cửu!" Long Tư Dạ kêu nàng một tiếng.


Cố Tích Cửu cũng phản ứng lại, cảm giác đầu tiên của nàng chính là có thứ gì đó đá vào đầu mình! Không ngờ nàng xúc động thốt ra một câu như vậy!
Mặc dù Đế Phất Y không có ở đây, nhưng thánh tôn đang ở đây.

Thánh tôn luôn nhìn Đế Phất Y với con mắt khác.

Hơn nữa Cố Tích Cửu không thích nói bậy sau lưng người khác, nhiều nhất chỉ chửi thầm một chút, sẽ không nói ra, hiện tại lại nói ra ở trước mặt mọi người——
Có chuyện gì xảy ra với mình vậy? Ở trước mặt thánh tôn luôn cầm lòng không đậu nói ra lời thật lòng!
Cũng may, theo quy định của đại lục này, những người có âm mưu ám toán đệ tử thiên bẩm sẽ nhận trừng phạt rất nghiêm khắc, nhưng không đề cập tới việc nói vài câu miệng lưỡi ——
Thánh tôn có lẽ sẽ không trị tội nàng về điều này.

Hơn nữa, thánh tôn chưa chắc đã hiểu từ ngựa giống có ý nghĩa gì.


Đây chính là từ ngữ hiện đại, nàng chỉ từng giải thích với Đế Phất Y một lần.

Ánh mắt thánh tôn nhìn nàng có chút khó lường, nhưng không nói gì.

Cố Tích Cửu cảm thấy sởn tóc gáy khi bị hắn nhìn như thế, ho khan một tiếng rồi giải thích một chút: "Ngựa giống có nghĩa là......!là rất ưu tú......!Giống...!chẳng phải hắn là hạt giống được tuyển chọn tốt nhất hay sao? Tất cả đệ tử thiên bẩm đều là hạt giống được chọn, rất quan trọng.

Ngựa...!giống như Thiên Lôi sai đâu đánh đó......!Ngựa giống có nghĩa là đệ tử thiên bẩm đứng đầu......"
Thánh tôn: "......"
Long Tư Dạ không nỡ nhìn thẳng, khụ một tiếng, lập tức cắt ngang: "Thánh tôn, hồn phách Hồ Thanh Thanh đã được tu bổ hoàn chỉnh hay chưa? Nàng ta có khai ra điều gì hay không?"
Thánh tôn liếc mắt nhìn Long Tư Dạ, khi đang định lên tiếng, đại ngao đột nhiên mở vỏ, tò mò hỏi: "Này, sao tiếng sáo lại biến mất rồi?"


Bình luận

Truyện đang đọc