ĐỘC PHI Ở TRÊN, TÀ VƯƠNG Ở DƯỚI

(Note: Ad nhầm hến ngao nghêu ở mấy chương trước, mấy chương sau ad sửa hến thành ngao....^_^)

Cố Tích Cửu đã từng thấy rất nhiều ngao, nhưng từ trước tới nay chưa từng nhìn thấy một con lớn như vậy!

Hai cái vỏ ngao giống như hai cánh cửa sắt lớn sắc nhọn, thời điểm đột nhiên hợp lại với nhau có thể cắt đứt tất cả mọi thứ!

Trong tay Cố Tích Cửu là thanh bảo kiếm Dung Già La đã đưa cho nàng, lưỡi kiếm nổi danh là thần binh sắc bén, đã từng giết con rết sát thủ, đâm vào vảy cứng của nó nhưng không hề sứt mẻ chút nào. Không ngờ lần này trong lúc vô ý nàng chém một kiếm vào trên khe hở của vỏ ngao, bị nó kẹp lại một cái, thanh kiếm giống như đậu hủ, trực tiếp bị cắt nát......

May mắn Cố Tích Cửu rút tay nhanh, nếu không ngay cả cánh tay nàng cũng bị cắt đứt!

Cố Tích Cửu mang theo không ít binh khí trên người. Sau khi thanh bảo kiếm bị hủy, nàng lập tức rút ra một thanh kiếm vàng khác từ trong túi trữ vật......

Thật ra hành động của con ngao này không nhanh lắm, nếu Cố Tích Cửu thuấn di rời đi thì thực sự có thể chạy thoát, nhưng lúc này nàng giống như trở nên ngoan ngoãn, kiên quyết chiến đấu với nó!

Có lẽ nó đã nuốt Tư Thẩm cũng nên!

Vì thế, bất luận chết sống nàng phải nghĩ cách giết chết con ngao lớn này, bổ vỏ của nó ra nhìn xem một cái, có người ở bên trong đó hay không.

Bất luận thế nào, nàng sẽ không vứt bỏ đồng bạn!

Con ngao lớn tu tập chính là thuật pháp hệ Thuỷ, thuật đóng băng, thuật đun sôi, sử dụng rất lưu loát. Nếu không phải Cố Tích Cửu có thuật thuấn di trốn nhanh, chỉ sợ đã bị nó đông thành tượng băng hoặc bong rơi một lớp da.

Đánh nhau khoảng chừng một canh giờ, cả Cố Tích Cửu và con ngao đều đã kiệt sức!

Tốc độ vỏ ngao khép mở chậm lại đáng kể.

Cố Tích Cửu cũng cuối cùng cũng nắm giữ được một chút phương pháp đánh nhau của nó, kiếm trong tay thường xuyên đâm liên tiếp vào chỗ giáp nhau giữa hai vỏ ngao......

Cuối cùng một kiếm của nàng không biết đã chém trúng điểm yếu nào đó của con ngao, vỏ ngao bỗng nhiên mở rộng. Cố Tích Cửu đang muốn nhân cơ hội đâm vào trong thịt mềm của nó, nhưng không ngờ trong vỏ của nó bỗng nhiên phun ra một làn sương mù đen như mực. Cố Tích Cửu không kịp trốn tránh, bị lớp sương đen bao phủ......

Trước mắt nàng là một mảnh đen kịt, nàng lo sợ trong sương đen có độc nên vội vàng nín thở, đồng thời cả người nhanh chóng lùi ra phía sau mấy bước. Khi nàng có thể miễn cưỡng nhìn thấy rõ môi trường xung quanh, nàng phát hiện ra con ngao lớn đã biến mất, và xung quanh vốn đen kịt dần dần có chút ánh sáng tiến vào.

Nàng phát hiện ra mình đang đứng ở trên một cái bục hình cây nấm, bất cứ lúc nào cũng có thể bị lật úp, bốn phía mây mù lượn lờ, phía xa cách vài chục trượng là một cái bục hình nấm khác, những cái bục hình nấm khác nằm rải rác bốn phía xung quanh nàng, giống như sao chi chít trên trời.

Ở giữa những cái bục còn có sương mù màu xám, trong sương mù mơ hồ có tiếng thú rống truyền đến.

Mặc dù tiếng thú gầm rất thấp nhưng vẫn khiến người khiếp sợ, giống như tiếng nghiến răng của mãnh thú khổng lồ ở trong trong bóng tối......

Đây rốt cuộc là đâu?

Ở một nơi quỷ dị như vậy thật ra Cố Tích Cửu cũng rất sợ, nhưng nàng lại không có thời gian để sợ. Nàng biết, ở nơi như thế này sẽ không có người nào tới cứu nàng, nàng chỉ có thể dựa vào chính mình.

Nàng bắt đầu đánh giá bốn phía một chút, sau đó tìm kiếm con ngao kia. Nàng vẫn muốn mổ bụng ngao tìm người......

Nàng nắm chặt kiếm trong tay, đang định thuấn di tới cái bục khác xem sao. Đột nhiên một cơn gió thổi qua đầu nàng, một người từ trên trời rơi xuống, trực tiếp dừng ở trước mặt Cố Tích Cửu: "Tích Cửu!"

Cố Tích Cửu lui về phía sau một bước, cả người cứng đờ!

Người nọ một thân quần áo trắng như tuyết, dung mạo tuấn nhã thoát tục, đôi mắt bình tĩnh dịu dàng nhìn nàng, đúng là Long Tư Dạ!

Hắn vươn tay về phía nàng: "Tích Cửu, ta tới cứu nàng! Chúng ta đừng ở đây lâu. Hãy theo ta đi!"

Bình luận

Truyện đang đọc