ĐỘC PHI Ở TRÊN, TÀ VƯƠNG Ở DƯỚI


Đó là dược huyết phong hầu, chỉ cần nuốt vào, chưa đầy năm giây sẽ chết.
Cố Tích Cửu rõ ràng nhìn thấy hắn ta nuốt độc được xuống, nhưng không có ý ngăn cản.
Năm giây trôi qua, mười giây trôi qua, Thiên Linh Thiên vẫn quỳ gối thẳng tắp ở nơi đó, không chết.
Thiên Linh Thiên: "......"
Vì sao độc dược không có tác dụng? Chẳng lẽ vì thời gian quá lâu nên mất tác dụng? Hay đó vốn là một viên dược giả?
Cố Tích Cửu lười biếng nói: "Ta quên nói với ngươi, hương đốt ở trong đại điện này ngoại trừ khiến thân thể ngươi mềm nhũn, nó còn có một tác dụng phụ nho nhỏ, đó là có thể giải trừ hết tất cả những độc dược khác không phải do nó sinh ra.

Vì thế, bây giờ cho dù ngươi có uống một chén độc dược cũng đều vô dụng."
Trong đầu Thiên Linh Thiên giống như có hàng vạn con ngựa lao qua, tất cả các con đường đều đã bị chặn, lúc này hắn ta nhất thời cũng không biết phải làm gì.

Cố Tích Cửu đánh ra một thủ thế, đám người Cổ Tàn Mặc bấm tay niệm thần chú, trận pháp phát động, trong tay mỗi người đều phát ra một luồng ánh sáng, tụ lại ở trong không trung, dừng ở trên người Thiên Linh Thiên ——
Thiên Linh Thiên muốn tránh, nhưng cả người hắn ta mềm nhũn, căn bản không thể trốn thoát.
Hắn ta trơ mắt nhìn mình bị ánh sáng năm màu bao phủ, xoay tròn, và một chỗ nào đó trong cơ thể bắt đầu kích động một cách bất an.
Hắn ta biết, đó là cổ trùng.

Cổ trùng có thể mang đến vinh quang vô hạn cho hắn ta đang bị kích hoạt, bắt đầu giãy giụa......
Trong đại sảnh vẫn rất yên tĩnh.
Những người vào đây đều là nhân tài tinh anh, không phải là những nhân vật thích gây ầm ĩ.
Mọi người đều lẳng lặng theo dõi tất cả, không có người nào lên tiếng.

Sau khi nhìn thấy dưới tác dụng của ánh sáng năm màu, khuôn mặt Thiên Linh Thiên vặn vẹo một lát, và một con sâu đỏ như máu chui ra từ sau gáy hắn ta.
Con sâu đó dài nửa thước, trông rất giống tĩnh mạch của con người, đang ưỡn ra co lại giãy giụa ở nơi đó, vừa quỷ dị vừa rất ghê người.
Khi cổ trùng được lấy ra khỏi cơ thể Thiên Linh Thiên, linh lực vây quanh người hắn ta cũng nháy mắt biến mất.

Hắn ta uể oải dưới mặt đất, giống như một con chó bị người vứt bỏ rơi xuống hồ nước, cực kỳ chật vật.
Có người mắt sắc không nhịn được hô nhỏ một tiếng: "Hiện tại linh lực của hắn ta là cấp 2 rưỡi!"
Thiên Linh Thiên mồ hôi đầy đầu, trên mặt tràn đầy tuyệt vọng!

Kẻ thần bí kia đưa cổ trùng cho hắn ta từng nói, nếu như cổ trùng này bị người loại bỏ, linh lực của bản thân hắn ta cũng sẽ bị hấp thu một nửa, nói hắn ta phải rất thận trọng!
Trước khi hắn ta chưa cướp đoạt linh lực của Thiên Linh Vũ, linh lực của hắn ta là cấp 6, sau khi cướp đoạt được rồi, bởi vì hắn ta chăm chỉ tu luyện, hiện tại linh lực đã gần đạt tới cấp 8, sắp đuổi kịp Yến Trần ——
Phấn đấu 50 năm, một đêm trở lại trước giải phóng!
Thậm chí còn không bằng trước giải phóng!
Thiên Linh Thiên nhìn chằm chằm Cố Tích Cửu, trong ánh mắt gần như muốn phun ra lửa!
Cố Tích Cửu căn bản không để hắn ta vào trong mắt, trên tay nàng đeo một bao tay mỏng.

Nàng thoáng nhấc tay, cổ trùng kia liền nằm ở giữa hai ngón tay của nàng.
Cổ trùng kia tất nhiên không cam lòng, cố gắng giãy giụa ở trong tay nàng.

Đừng nhìn thấy nó là một con cổ trùng nho nhỏ, lực lượng của nó có thể so sánh với một con trăn.


Cố Tích Cửu dùng linh lực ở trên hai ngón tay, mới miễn cưỡng đè được nó lại.
Nàng yên lặng bước về phía Thiên Linh Vũ đang khoanh chân ngồi ở chỗ kia, chỉ nói một câu: "Cởi áo trên ra, mau!"
Thật ra trước đó Thiên Linh Vũ không biết cách giải cổ như thế nào, tất cả hắn đều làm theo những gì Cố Tích Cửu đã nói.
Bây giờ nàng yêu cầu hắn cởi áo trên ra, hắn không nhịn được ngẩn người, cầm lòng không đậu nhìn xem xung quanh.

Tất cả mọi người xung quanh đều đang giương mắt nhìn hắn, có nam có nữ, có già có trẻ ——
Hắn đỏ mặt, cười ha ha nói: "Có thể đừng cởi áo hay không......"
"Cần phải cởi!" Cố Tích Cửu ngắt lời hắn..


Bình luận

Truyện đang đọc