ĐỘC PHI Ở TRÊN, TÀ VƯƠNG Ở DƯỚI

Sau đó mắt nàng sáng rực lên!

Không ngờ đây là một quyển sách bằng lụa!

Khối lụa mềm này nhìn qua hơi mỏng một chút, nhưng sau khi mở ra lại là một quyển sách, nội dung bên trong có thể chứa hơn mười vạn từ.

Điều đáng mừng hơn chính là, đây chính là một quyển sách tổng hợp về tu luyện phong linh lực sơ cấp và trung cấp, chữ nhỏ phía trên sáng lên, cho dù ở trong đêm tối Cố Tích Cửu cũng có thể nhìn xem rõ ràng.

Nàng chỉ vì không tìm được quyển sách tu luyện phong linh lực mà sứt đầu mẻ trán, quyển sách lúc này không thể nghi ngờ chính là đưa than ngày tuyết!

Cố Tích Cửu lúc đầu chạy tới đây là bởi vì muốn xác định giấc mộng kia, muốn nhìn một chút xem tượng ngọc kia còn ở đây không, không ngờ sẽ có một cuộc phiêu lưu như vậy.

Nàng lại tìm trong sơn động một hồi, nhưng không tìm được thứ gì hữu dụng khác.

Nàng cũng không tìm được cái đình nhỏ có tượng ngọc lúc trước, thậm chí cấu trúc trong sơn động cũng khác trước.

Nàng xác nhận hết lần này tới lần khác, sơn động này chính là sơn động kia nàng đã từng tới......

Chỉ có một khả năng cho tình huống này, đó chính là sơn động lúc trước nàng xâm nhập vào trong thật ra có kết giới trong truyền thuyết, tượng ngọc kia ẩn thân ở trong kết giới, và nàng khi đó vô tình đi vào.

Hiện tại kết giới kia có lẽ đã biến mất, hoặc là bị che dấu kín hơn, dù sao nàng cũng không thể tìm thấy nữa......

Nàng nhớ tới giấc mộng kia, có một suy nghĩ hiện lên trong lòng, chẳng lẽ tượng ngọc kia thật sự là thánh tôn? Hắn chỉ điểm cho nàng tới đây từ trong giấc mộng?

Suy đoán này tương đối hợp lý, nhưng nàng lại cảm thấy có chút hoang đường.

Thánh tôn là nhân vật tối cao ở trên đời này, không nói chuyện với phàm nhân, mấy trăm năm cũng chưa chắc xuất hiện vài lần, cho dù là Tả Hữu thiên sư, ba đại tông chủ muốn gặp hắn còn khó hơn cả lên trời. Nếu vậy, vì sao hắn sẽ giúp nàng - người mà xưa nay chưa từng quen biết?

Nếu phải đưa ra một lý do, đó chính là nàng đã từng lột sạch quần áo của hắn......

Nàng rùng mình một cách khó hiểu, nếu nhân vật như vậy thật sự bị nàng lột sạch, đoán chừng sẽ muốn giết nàng diệt khẩu, đúng không?

Vì sao có thể lấy ơn báo oán như thế?

Tiểu quân sư Thương Khung Ngọc của nàng vẫn trong tình trạng không thể giao lưu với nàng, vì thế nên Cố Tích Cửu cũng không thể hỏi nó một chút về tính tình của vị thánh tôn kia.

Có lẽ thánh tôn đại nhân là thần, vì thế rất có thần cách, sẽ không chấp nhặt với tiểu nhân vật, lấy ơn báo oán, không so đo hiềm khích trước đây ——

Nghĩ đến đây, Cố Tích Cửu có chút cảm động, cúi người thi lễ về phía trong sơn động: "Đa tạ ân nhân ban sách, lúc trước nếu có chỗ đắc tội, Tích Cửu thành tâm thành ý bồi tội tại đây. Nếu như cần giúp đỡ, xin hãy báo ở trong mộng, Tích Cửu dù vượt lửa qua sông cũng không từ chối......"

Ân tình lớn như vậy không phải một câu nói cảm tạ là có thể trả hết, vì thế nên Cố Tích Cửu đã thể hiện nguyện vọng như vậy.

Trong động không có tiếng người, dường như không có ai ở đó.

Cố Tích Cửu rời đi, trong động lại khôi phục sự yên tĩnh.

Ở trên vách đá của một sơn động đối diện, trên đó có những cây cổ thụ mọc tràn ra bên ngoài, giờ phút này có ba người hiện thân ở trên một cây trong đó.

Một người trong đó tóc đen áo bào trắng, trên mặt mang mặt nạ quỷ, đúng là vị thánh tôn kia.

Ở phía sau hắn còn có hai thiếu niên tuấn mỹ đang nhìn Cố Tích Cửu rời đi. Một người trong đó thở dài một tiếng: "Tiểu cô nương này đúng là một nhân tài! Linh lực cấp hai mà cũng dám đánh nhau với rắn cạp nong một sừng, không ngờ còn chiến thắng nó!"

"Đúng vậy, rắn cạp nong một sừng cực kỳ hung mãnh, cho dù là người có linh lực cấp 4 đụng phải nó cũng xảy ra một cuộc chiến rất lớn, không cẩn thận một cái sẽ phải bỏ mạng. Người nhìn thấy nó nếu có thể bỏ chạy liền chạy, trong khi tiểu cô nương vừa đụng phải nó căn bản không có ý muốn chạy, còn rất vững vàng ứng chiến. Vừa rồi ta còn toát mồ hôi lạnh vì nàng một phen, lo sợ cho nàng sẽ bị rắn cạp nong kia nuốt sống."

Bình luận

Truyện đang đọc