ĐỘC PHI Ở TRÊN, TÀ VƯƠNG Ở DƯỚI

Đế Phất Y mới ung dung thong thả dừng tay, thờ ơ nói một câu: "Vừa rồi ngươi sợ quá chạy mất vẫn còn tốt hơn!"

Hắn lại búng búng ống tay áo, ngẩng đầu nhìn nhìn ánh trăng trên bầu trời, nhẹ nhàng mỉm cười với Thiên Tế Nguyệt: "Trăng ở đây rất sáng, linh khí sung túc, là nơi tu luyện rất tốt. Các hạ không ngại thì hãy ở đây nghỉ ngơi thêm một chút, chắc chắn sẽ có thu hoạch."

Sau khi nói xong lời này, hắn liền trực tiếp triệu độc giác thú, sau đó tiêu dao chở Cố Tích Cửu rời đi.

Phúc hắc, biến thái!

Ăn thịt người không thèm nhả xương!

Tính kế người, chết không đền mạng!

Đáng sợ hơn chính là, nàng còn giống như một kẻ đồng lõa ——

Thiên Tế Nguyệt rốt cuộc có ơn với nàng, nhưng trong lúc vô tình nàng lại khiến hắn gặp rắc rối.

Vấn đề là nàng không hề nghĩ rằng, vừa rồi Đế Phất Y nói chuyện với nàng là cố ý để Thiên Tế Nguyệt đang ẩn nấp bên ngoài nghe thấy......

Không trách được Thiên Tế Nguyệt đa nghi giống như Tư Mã Ý. Phương thức lừa người của Đế thiên sư thật sự khiến người khó lòng phòng bị!

Cố Tích Cửu nhìn độc giác thú dưới thận đang vững vàng bay nhanh, lại nhìn nhìn về phía Đế Phất Y đang thản nhiên đúng nơi đó thổi sáo giống như tiên nhân. Trong lòng nàng bỗng nhiên hiện lên một nghi vấn, vừa rồi khi Đế Phất Y bị thương, vì sao độc giác thú không hề xuất hiện? Hắn bị thương, nó cũng lặn mất ——

Đế Phất Y thổi xong một khúc, buông cây sáo trong tay nhìn nàng: "Bổn tọa thổi như thế nào?"

"Rất hay." Cố Tích Cửu cho hắn một nhận xét ngắn gọn.

"Có cảm tưởng gì?"

"Ta không thể thổi được."

Đế Phất Y: "......" Hắn thở dài: "Ta cảm thấy lúc này nàng nên hoan nghênh ta một chút."

"Hoan nghênh ngươi một chút, ngươi sẽ không thí nghiệm ta sao? Hoặc là bớt nghiêm khắc khi thí nghiệm ta?"

"Sẽ không!" Đế Phất Y chặn đứng.

"Ta không hoan nghênh ngươi, ngươi sẽ báo thù ta lúc làm thí nghiệm, gây khó khăn cho ta?"

"Tất nhiên cũng không. Ta đường đường là Tả thiên sư, đâu phải là người như vậy."

"Vâng, Tích Cửu cũng cảm thấy Tả thiên sư đại nhân là người có đạo đức tốt. Nếu đã như vậy, ta còn hoan nghênh ngươi làm gì?"

Đế Phất Y: "......"

Hắn hơi mỉm cười: "Quả nhiên là tiểu cô nương thú vị." Không biết từ chỗ nào, hắn xách ra một cái bàn ngọc nhỏ, trên bàn bày đầy trái cây và thức ăn, thậm chí còn có hai con cá!

"Còn một canh giờ nữa là có thể hồi kinh, ngày mai sau khi nàng thí nghiệm xong còn phải tới rừng rậm hắc ám, không biết kiếp này có thể gặp lại nàng nữa hay không. Bổn tọa thật sự cảm thấy rất buồn, một bàn này xem như bổn tọa tiễn biệt nàng."

Cố Tích Cửu: "......" Nàng cười cười, không nói chuyện.

Nàng cũng không khách khí với hắn, bắt đầu cầm đũa lên ăn.

Rõ ràng Đế Phất Y đã lấy những con cá kia từ trên bàn tiệc toàn cá của Long Tư Dạ, không ngờ vẫn rất tươi mới, thậm chí chúng còn giống vừa mới được nấu chín.

Hương vị cũng là hương vị Long Tư Dạ đã nấu, không khác với nàng nấu lắm.

Sau khi Cố Tích Cửu ăn được vài miếng, nàng liền bắt đầu cân nhắc sau này mình nên thay đổi cách chế biến móm cá......

......Edit: Emily Ton....

Đó là một ngày đẹp trời.

Mặt trời đặc biệt ấm áp trong những ngày mùa thu.

Trong đế đô Phi Tinh Quốc, một tin tức giống như gió thổi, truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ.

Buổi trưa hôm nay, nữ nhi phế vật của Cố tướng quân Cố Tích Cửu sẽ thí nghiệm ở Khải Thiên Đài.

Tin tức này giống như một gáo nước lạnh rơi vào trong chảo dầu, toàn bộ đế đô sôi trào.

Sáng sớm tinh mơ, bất kỳ người nào vừa nghe được tin tức này cũng lập tức chạy về hướng Khải Thiên Đài. Tất cả những con đường dẫn tới Khải Thiên Đài đều chật kín người.

Đương nhiên, những khách điếm tửu lầu gần Khải Thiên Đài càng là kín người hết chỗ.

Kính Thiên Lâu chính là một toà tửu lầu trong đó.

Tòa tửu lầu này có quy mô không nhỏ, thức ăn lại đắt, ngày thường chỉ có ba mươi bốn mươi phần trăm khách nhân, hiện tại lầu trên lầu dưới đều chật kín người.

Hơn nữa, người có thể tranh được một chỗ ở đây, đều là những đại quan hoặc quý nhân đế đô.

Bình luận

Truyện đang đọc