Cố Tích Cửu liếc mắt nhìn Cố Tạ Thiên một cái, nàng không nghĩ tới, người ra tay hủy tin kia cư nhiên là cha của thân thể này!
Xem ra Cố Tạ Thiên thà rằng nữ nhi bị oan khuất, cũng không dám yêu cầu công đạo cho nữ nhi từ phía hoàng gia ——
Cha như vậy, thật đúng là khiến nhân tâm lạnh người!
Ánh mắt nàng lạnh lẽo, nhìn đến nỗi trong lòng Cố Tạ Thiên phát lạnh. Hắn cũng biết làm vậy sẽ ủy khuất nữ nhi, có chút áy náy, đành phải nghĩ cách bồi thường: "Đúng rồi, Thập Nhị vương gia, việc này đã chứng minh Tích Cửu vô tội, vậy hôn sự này?"
Lúc này Dung Ngôn nơi nào còn dám nói gì khác, chỉ đành phải nói: "Hôn ước tự nhiên là vẫn tính. Sau khi tiểu vương hồi cung về sẽ báo cáo với phụ hoàng, thương nghị hôn kỳ, nghênh thú Tích Cửu muội muội."
Hắn tự nhiên minh bạch, thật ra nếu chuyện này đã được đưa ra ánh sáng, hắn cần phải có một thái độ tốt mới có thể áp xuống chuyện này......
Đối với Cố Tích Cửu, rốt cuộc nàng vẫn còn nhỏ, thật sự muốn nghênh thú cũng phải chờ đến năm 15 tuổi, còn có thời gian hai năm, hắn còn có cơ hội tính kế lần nữa.
Lui một vạn bước mà nói, ngay cả khi hắn thật sự nghênh thú sửu bát quái này về, sau này cũng có thể tìm được cơ hội để phế bỏ nàng......
Cố Thiên Tình lại có chút nóng nảy, thân mình nàng ta đã trao cho Dung Ngôn, nếu như Dung Ngôn thật sự cưới Cố Tích Cửu, vậy vị trí của nàng ta ở đâu? Làm thiếp?! Điều đó có thể sao?!
Đôi mắt nàng ta nhịn không được nhìn qua phía Dung Ngôn, Dung Ngôn lại cho nàng ta một ánh mắt tạm thời đừng nóng nảy. Hắn sẽ nghĩ cách lần nữa......
Ánh mắt hai người giao nhau, hết thảy đều không nói gì.
Cố Tích Cửu âm thầm cười lạnh, kết quả này thật ra đã nằm ở trong dự kiến của nàng, mà tính toán nho nhỏ của Dung Ngôn nàng cũng có thể đoán ra tám chín phần mười.
Nàng tự nhiên nhìn không muốn dây với tra nam Dung Ngôn này, khẳng định là muốn lui hôn sự.
Tuy nhiên, cũng không thể để đôi cẩu nam nữ này được như ý! Nàng đã có nàng biện pháp......
Những người này muốn thần không biết quỷ không hay mà áp chuyện này xuống, chỉ sợ không phải sẽ dễ dàng như vậy. Ha ha.
Một hồi phong ba cứ như vậy qua đi trong lòng mọi người, hiểu rõ mà không dám nói ra. Cố Tạ Thiên đang muốn mời mọi người đi dạo hoa viên, bỗng nhiên có thị vệ đang chờ ở ngoài phủ vội vã chạy vào, báo cáo với Hỗ đại nhân một đại án kinh thiên —— Nhạc Hoa Hầu nổi danh đã bị người ám sát ở trong biệt viện Ninh Võ Sơn!
Phụ thân của Nhạc Hoa Hầu, thái ấp Dung Phong, vì kinh giận bi phẫn đã vào cung khóc lóc kể lể ở trước mặt hoàng đế, khiến cho mặt rồng giận dữ, hoàng đế đã ra lệnh Tam Tư (Hình bộ, Đại Lý Tự, Tông Nhân Phủ) điều tra rõ án này......
Mọi người trong viện vừa nghe thấy tin tức này thì đều biến sắc. Hỗ đại nhân càng không nhịn được, liếc mắt nhìn Dung Ngôn một cái, sắc mày nặng như sắt.
Tính kế nữ nhi Tướng quân hắn còn có thể che lấp. Tuy nhiên, vụ án Nhạc Hoa Hầu này vừa ra, chỉ sợ sẽ xảy ra biến lớn!
Hắn không nói hai lời, xoay người rời đi.
Dung Ngôn tự nhiên minh bạch vị Hỗ đại nhân hiện tại đang hoài nghi gì, hắn có nỗi khổ nói không nên lời, không khỏi ngẩn người thất thần.
Dung Triệt dùng cây quạt gõ gõ lên đầu vai hắn, thở dài, tặng hắn một câu: "Thập Nhị đệ, lần này, ngươi chơi lớn."
"Không phải ta!" Dung Ngôn không nhịn được cố gắng giải thích, nhưng Dung Triệt đã xoay người rời đi, chỉ còn lại giọng nói vang vọng của hắn ở trong sân viện trống rỗng.
......Edit & Dịch: Emily Ton.....
Vụ án của Nhạc Hoa Hầu vừa ra, chấn động toàn triều.
Hình bộ, Đại Lý Tự, Tông Nhân Phủ hỗn loạn vội vàng tra án, không có chút an bình, mà bá tánh thì ngầm vỗ tay tỏ ý vui mừng.
Hai ngày sau.
Phủ đệ Hoàng đại thúc.
Màn đêm buông xuống, đêm mới vừa giao canh một (19h-21h).
Thái ấp Lư Vương Dung Phong tràn ngập bi phẫn, đang ở trong thư phòng cân nhắc hung thủ giết hại nhi tử rốt cuộc là ai. Đột nhiên, một luồng gió mạnh thổi qua, phát ra một tiếng vang trên cây cột trụ ở trong thư phòng. Hắn hoảng sợ, ngẩng đầu nhìn lên, trên cây cột cắm một thanh chủy thủ, dưới chủy thủ là một lá thư.