ĐỘC PHI Ở TRÊN, TÀ VƯƠNG Ở DƯỚI

Nếu chưa có sự cho phép của Tả thiên sư, bất luận kẻ nào cũng đều không thể lên thuyền của hắn.

Khi con thuyền đứng yên, thậm chí không ai có thể tới gần trong vòng năm trượng. Người vi phạm, giết không tha!

Cho dù có cao thủ linh lực muốn giúp đỡ nàng một chút, cũng không dám bước lên con thuyền kia......

Long Tư Dạ cưỡi bạch hạc tới gần con thuyền hơn, vươn tay về phía Cố Tích Cửu: "Nhảy qua đây!"

Cố Tích Cửu đứng ở trên mép thuyền nhìn hắn vài lần, nàng dường như có chút sợ hãi, nhấp nhấp miệng nhỏ, rốt cuộc mở miệng: "Long tông chủ, ngài có thể tiếp được ta không?"

Long Tư Dạ khẽ gật đầu: "Có thể!"

Hắn cách con thuyền khoảng năm trượng, với bản lĩnh của Cố Tích Cửu vẫn đủ khả năng nhảy qua, cho dù nàng nhất thời thất thủ không thể phóng tới, chỉ cần nàng rời khỏi con thuyền kia, hắn sẽ có biện pháp cứu nàng......

Mọi người phía dưới đều trơ mắt nhìn, nhìn vị Long tông chủ tự mình giúp đỡ một nữ hài tử, quả thực các loại hâm mộ đố kỵ ghen ghét đều có......

Mọi người lại nhìn về phía Tả thiên sư áo tím, hắn đứng ở nơi đó, môi mỏng dưới mặt nạ nhẹ nhàng cong lên thành một nụ cười, không có ý ngăn cản hay giúp đỡ.

Tám thuộc hạ của hắn cũng đứng ở trên đài cao, vây quanh hắn theo hình cánh quạt. Một đám đều mang khuôn mặt không có biểu tình gì, cũng không có phản ứng gì.

Cố Tích Cửu đứng ở trên mép thuyền, giống như đã hạ một chút quyết tâm, rốt cuộc nhảy về phía Long Tư Dạ!

"A!" Tà váy của nữ hài tử mở ta giống như đóa hoa, vạt áo tung bay cuối cùng cũng nhảy lên tọa kỵ của Long Tư Dạ, người nàng nhoáng lên, Long Tư Dạ vươn tay ra kéo nàng, nhưng nàng lại bỗng nhiên biến mất ——

Long Tư Dạ kéo vào khoảng trống, nhìn lòng bàn tay rỗng tuếch: "......"

Quần chúng đang nhìn xem náo nhiệt: "......"

Tuyên Đế cùng với bá quan văn võ vừa mới đuổi tới: "......"

Hắc y Hữu thiên sư: "!!!"

Tả thiên sư áo tím: "......"

Đây giống như khua chiêng gõ trống chuẩn bị diễn một hồi tuồng, tất cả đều đã được chuẩn bị thỏa đáng, người xem cũng bừng bừng hứng thú ngồi vào vị trí, kết quả con hát chạy mất, bỏ lại một khán đài đầy người tới xem!

Mọi người phẫn nộ chuyển ánh mắt nhìn về phía Long Tư Dạ, người đã biến mất ở trên tọa kỵ của hắn, tất nhiên tất cả đều nghi ngờ hắn đã giở trò quỷ!

Tuyên Đế đen mặt lại, khi ở đại điện Long tông chủ vẫn luôn muốn mang theo Cố Tích Cửu, hiện tại không ngờ ở trước công chúng hắn cũng dám dấu người đi!

Với sự có mặt của Tả Hữu thiên sư, ông mặt dày hơn nhiều, nói với giọng lạnh lùng: "Long tông chủ, Tích Cửu đâu rồi?"

Long Tư Dạ đội mũ có rèm, không người nào có thể nhìn thấy biểu tình của hắn như thế nào. Hắn không nói gì, trực tiếp vỗ ở dưới nách tiên hạc một cái, tiên hạc hét dài một tiếng, chớp mắt biến mất giữa trời cao.

Hắn cứ thế bỏ chạy?!

Tuyên Đế lập tức nhìn về phía Hữu thiên sư ở trên không trung, chờ đợi Hữu tiên sư có thể đuổi theo hắn.

Không ngờ Thiên Tế Nguyệt căn bản bất động.

Một lát sau Thiên Tế Nguyệt mới cưỡi kim điêu bay quanh con thuyền một vòng, sau đó phất ống tay áo một cái bay đi.

Tuyên Đế: "......" Ông đành phải đem ánh mắt hy vọng nhìn về phía Tả thiên sư ở trên đài cao, sau đó ngây người ngẩn ngơ.

Trên đài cao nơi nào còn thân ảnh Tả thiên sư?

Người xem đều bị sốc: "......"

Người bị nghiệm chứng biến mất trong hư không, ba tôn đại thần đều đã rời đi, náo nhiệt này còn có thể tiếp tục tiến hành hay không?

.......

Phía Tây thành có một rừng cây nhỏ, cao lớn rậm rạp.

Long Tư Dạ đứng ở trên đỉnh một cây đại thụ, nhìn khắp trong rừng. Công lực của hắn rất cao, thị lực có thể nhìn xa, có thể thấy rõ tất cả mọi thứ trong rừng.

Nhưng hắn đã tinh tế tìm tòi ba lần, cũng không phát hiện hành tung người kia.

Ngón tay hắn nắm chặt ở trong ống tay áo, đốt ngón tay gần như trắng bệch!

Bình luận

Truyện đang đọc