ĐỘC PHI Ở TRÊN, TÀ VƯƠNG Ở DƯỚI


Học kỹ năng này là thiên bẩm của nàng, người khác học mấy năm chưa chắc có thể học hiểu triệt để cổ thuật, chỉ trong mấy tháng nàng đã học rất xuất sắc, bằng hữu kia của nàng cảm thấy nàng là một hạt giống tốt, đã giới thiệu nàng cho sư phụ của hắn.

Sư phụ của hắn sống trong một ngôi làng trên núi sâu, ngăn cách với thế giới bên ngoài, cũng không dễ dàng thu nhận đệ tử.

Nhưng, sư phụ hắn vừa gặp đã xem nàng giống như một người bạn cũ, dạy nàng hai tháng......!cũng đưa cho nàng một quyển cổ thuật.
Ở thời hiện đại, Cố Tích Cửu học rất nhiều môn, nhưng chủ yếu nàng vẫn học về công phu và độc thuật y thuật.
Nàng luôn có cảm giác cổ thuật cần phải nuôi trùng, mà nàng không quá thích những con sâu đó, hơn nữa dưỡng cổ thường xuyên cần phải dùng máu của bản thân, có quá nhiều khung hình và trói buộc.


Vì thế, mặc dù nàng học rất nhiều, nhưng gần như không sử dụng, cũng chưa từng dưỡng cổ.
Tuy nhiên, nàng thật ra cảm thấy hứng thú với việc giải cổ, nhìn những vật nhỏ đó biến mất ở trong tay, nàng cảm thấy tương đối có thành tựu.
Vì thế nàng chủ yếu nghiên cứu về giải cổ thuật trên cuốn sách kia, trên đó chẳng những có các loại phương pháp hạ cổ hiếm thấy, còn có phương pháp hóa giải tương ứng.
Đương nhiên, bởi vì không có người trúng cổ nào để nàng thí nghiệm, vì vậy lúc ấy nàng chỉ đọc và ghi nhớ chúng mà thôi.
May mắn trí nhớ của nàng rất cường đại, đọc một lần là nhớ tám chín phần mười......
Nàng chỉ nói ngắn gọn về lại lịch cổ thuật của mình, bởi vì nàng cảm thấy hiện tại những tri thức đó của nàng không liên quan nhiều tới nơi này, hiện tại bằng hữu của nàng cũng không tới được bên này.
Nhưng thánh tôn lại hỏi rất cẩn thận, bao gồm tướng mạo và hình dáng hai người đã truyền cổ thuật cho nàng.
Cuối cùng hắn dứt khoát đưa cho Cố Tích Cửu một tờ giấy và một cái bút: "Tới, vẽ bọn họ ra."
Cố Tích Cửu: "......" Nàng cũng là người thông minh, không nhịn được nói: "Không phải ngài nghi ngờ người phía sau màn là một trong số bọn họ? Chắc chắn là không.

Ta tới đây rất ngẫu nhiên, bọn họ không có khả năng cũng tới, xuyên qua là chuyện cực kỳ hiếm thấy......"
"Vạn sự đều có khả năng, ngươi chỉ cần vẽ ra, bản tôn sẽ đối chiếu."

"Vậy ngài cũng vẽ đối tượng đáng nghi ra cho Tích Cửu xem.

A, đúng rồi, ngài cũng vẽ phác họa nhân vật phía sau màn nhìn thấy từ Thiên Linh Thiên được không?" Ánh mắt Cố Tích Cửu lấp lánh.
Tiểu nha đầu này thật đúng là không chịu thua thiệt chút nào!
Thánh tôn cuối cùng cũng đồng ý, vì thế hai người bắt đầu ngồi xuống vẽ tranh......
Thời gian một nén nhang trôi qua, hai người đều đã phác thảo xong, sau đó trao đổi bản vẽ với nhau.
Thánh tôn vẽ quá thật, dưới ngòi bút của hắn, kẻ thần bí mặc một chiếc áo choàng trắng như tuyết bao phủ từ đầu đến chân, không nhìn ra béo gầy, cũng không nhìn ra là nam hay nữ, chỉ là một thân khí chất có chút lạnh lùng quỷ dị.

Dường như mỗi lần hắn ta xuất hiện đều là ban đêm, hơn nữa không có trăng và sao, vì thế khi xuất hiện với chân dung này, cảm giác có chút khiếp người.

Cố Tích Cửu chỉ vẽ ký hoạ, vài nét bút phác họa ra đặc điểm nhân vật, mặc dù có chút sai lệch, nhưng đặc điểm chủ yếu của nhân vật đều hiện lên trên giấy.
Người bạn kia của nàng là một soái ca môi hồng răng trắng, tươi cười xán lạn như ánh mặt trời.
Nhưng vị sư phụ sống ở vùng núi sâu hẻo lánh trông có vẻ khác thường, cả người mặc một chiếc áo choàng dài bằng vải bố, dáng người cao gầy đĩnh bạt, ngũ quan......!không nhìn thấy rõ ngũ quan, bởi vì đối phương có bộ râu quai nón, hơn nữa râu kia còn rất dài, đủ che khuất ngũ quan ở dưới râu quai nón, vì thế không lộ rõ các đường nét ở trên khuôn mặt.
Cố Tích Cửu cũng nói rõ ràng, tính tình của vị sư phụ này rất cổ quái, ít nói, hiếm khi ra mặt, khi truyền cổ thuật cho nàng cơ bản cũng không lộ mặt, thường xuyên người nói từ trong phòng, người nghe ở ngoài phòng.

Số lần nàng gặp mặt sư phụ có thể đếm được trên đầu ngón tay..


Bình luận

Truyện đang đọc