ĐỘC PHI Ở TRÊN, TÀ VƯƠNG Ở DƯỚI

Có lẽ mỹ nhân sợ nàng thật sự sẽ trở nên hung dữ và lấy mất tính mạng của mình, vì vậy rất phối hợp, mặc kệ để nàng trói lại.

Cố Tích Cửu trói người kia cũng cực kỳ chuyên nghiệp, buộc chặt mỹ nhân vào trên ghế dựa, khiến nàng ấy không thể động đậy chút nào.

Trói xong, Cố Tích Cửu lui về phía sau một bước, liếc mắt nhìn mỹ nhân công chúa một cái.

Người đẹp đã bị trói thành như vậy, không ngờ lại có một vẻ đẹp tàn nhẫn khác, nhìn qua còn cực kỳ quyến rũ. Một đôi con ngươi ngập nước nhìn Cố Tích Cửu, đáy mắt khá sâu lắng, khiến người không thể nhìn ra được cảm xúc của nàng ấy......

Mỹ nhân công chúa thoáng cúi đầu nhìn nhìn những sợi dây được buộc ở trên người mình.

Cố Tích Cửu vẫn rất thương hương tiếc ngọc, hơn nữa còn rất lịch sự, cố ý bỏ qua phần ngực nàng ấy. Nhưng thủ pháp trói buộc giống như quấn quanh cục đá, không có tính thẩm mỹ.

Đáy mắt mỹ nhân công chúa hiện lên một chút ẩn nhẫn, ngón tay giấu ở trong ống tay áo to rộng giống như muốn làm cử động nào đó, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống.

Nàng ấy thở dài thật sâu: "Ai dạy cho ngươi cách trói người như thế? Thật khó coi......"

Cố Tích Cửu: "......" Mỹ nhân công chúa này không ngờ còn để ý tới điều này sao?!

"Ngươi không sợ ta giết ngươi sao?" Cố Tích Cửu cảm thấy công chúa này hoặc là được bảo vệ quá mức hoặc là đồ ngốc, lúc này chẳng phải nàng ấy nên kinh sợ hay sao?

"Không sợ. Nếu ngươi muốn giết ta, vừa rồi ngươi đã động thủ ở trong nước. Sẽ không chờ cho tới bây giờ." Mỹ nhân công chúa trả lời.

Xem ra công chúa này cũng khá thông minh! Không phải là cái gối thêu hoa.

Cố Tích Cửu hơi gật gật đầu: "Ngươi rất thông minh." Giao tiếp với người thông minh sẽ đỡ tốn sức hơn.

"Bọn họ cũng khen ta như vậy, thậm chí bọn họ còn khen ta là người thông minh nhất trên toàn bộ đại lục." Mỹ nhân công chúa nói với giọng điệu nghiêm túc.

Một vị công chúa bị những người bên cạnh khen là người thông minh nhất thiên hạ cũng không có gì lạ, dù sao luôn có rất nhiều người muốn nịnh bợ các thành viên trong hoàng tộc.

Khóe môi Cố Tích Cửu nhẹ nhàng câu lên, không muốn chọc phá cảm giác tốt đẹp như bọt xà phòng của đối phương. Nàng bắt đầu xử lý một chiếc áo choàng trắng như tuyết khác.

Lần này nàng không cắt nó thành từng dải, ngược lại trực tiếp xé ống tay áo ra, sau đó đi tới trước mặt mỹ nhân công chúa --

"Ngươi muốn làm gì?" Mỹ nhân công chúa nhìn ống tay áo bị xé ra kia, lại nhìn nhìn Cố Tích Cửu.

"Dùng nó để bịt miệng ngươi." Cố Tích Cửu thẳng thừng nói, sau đó giơ tay lên sắp sửa nhét ống tay áo vào miệng nhỏ quyến rũ của đối phương.

"Chờ đã!" Mỹ nhân vội vàng mở miệng.

Cố Tích Cửu dừng động tác lại, nhìn nàng.

Mỹ nhân thở dài: "Thật ra bổn cung luôn rất tò mò một chuyện, nếu ngươi sợ ta kêu la quấy rối, vì sao không điểm huyệt đạo của ta? Chẳng phải là dễ hơn nhiều hay sao?"

Cố Tích Cửu không trả lời, giơ tay nhét ống tay áo vào trong miệng nàng ấy, ngăn chặn nàng ấy lải nhải.

Điểm huyệt sẽ dễ hơn, nhưng cần phải có nội lực cao thâm.

Thân thể nhỏ này của nàng hiện tại gần như không có nội lực, hơn nữa hiện tại ngực nàng còn đau đớn vô cùng, không thể dùng được dù một chút nội lực, tất nhiên sẽ không thể điểm được huyệt đạo của mỹ nhân.

Xử trí xong mỹ nhân công chúa, Cố Tích Cửu cũng toát ra một thân mồ hôi lạnh.

Một chưởng kia của Dung Già La lúc đầu thì không cảm thấy cái gì, nhưng thời gian càng lâu, tác dụng càng trở nên tệ hơn. Lúc này ngực của nàng đã đau đến nỗi như muốn tách ra.

Nàng lấy một viên thuốc và nhét vào trong miệng, nuốt xuống.

Viên thuốc này là linh dược trị thương, nàng đã lấy trộm được từ trong dược phòng của phủ tướng quân, nghe nói là thứ cực kỳ trân quý, được cố Đại tướng quân cất giấu rất kỹ, nhưng lại không thể thoát khỏi đôi mắt của Cố Tích Cửu......

Mặc dù Cố Tích Cửu có hiểu biết về kiến thức y khoa, cũng biết cách phối dược, nhưng thời gian nàng đi tới thời đại này quá ngắn nên chưa kịp luyện chế linh dược. Vì vậy dược mang theo trên người đều là những thứ có sẵn ở thế giới này.

Bình luận

Truyện đang đọc