ĐỘC PHI Ở TRÊN, TÀ VƯƠNG Ở DƯỚI

Cố Tích Cửu đứng ở giữa đám cỏ, thân thể nho nhỏ gần như đều bị bao phủ.

Nàng ngẩng đầu nhìn nhìn đống đổ nát của ngôi nhà hoang, ánh mắt nhanh chóng quét qua bốn phía một vòng.

Đây là quỷ trạch (nhà ma) nổi danh, thường sẽ không có người nào dám tiến vào, nhà cửa to như vậy chỉ có một mình nàng mà thôi.

Nàng thở dài nhẹ nhõm một hơi, tiếng cười vừa rồi dễ nghe kia là của Tả thiên sư!

Hắn thật sự tìm thấy nàng?!

May mắn nàng phản ứng mau! Kịp thời thuấn di!

Khi nàng thuấn di, người khác không thể biết được phương hướng của nàng, hơn nữa mùi hương cũng biến mất ngay lập tức, sẽ không lưu lại mùi vị gì đó, vì vậy nếu muốn đuổi theo nàng không thể nghi ngờ chính là giỏ tre múc nước, công dã tràng......

Nhớ năm đó nàng đi ám sát một nhân vật lớn, bị bao vậy bởi hơn mười người, hơn mười người đều chĩa họng súng vào nàng. Ngay khoảnh khắc bọn họ nổ súng, nàng đã thuấn di biến mất.

Sau đó hơn mười người sa lưới, cảnh sát cũng rất choáng váng về hành vi phạm tội, cho rằng bọn họ đã gặp ma......

Mặc dù Tả thiên sư bản lĩnh rất lớn, thuật theo dõi lợi hại thế nào, nàng không tin sau khi nàng thuấn di liên tiếp mấy lần hắn vẫn có thể tìm thấy!

Liên tiếp thuấn di khiến nàng có chút mệt nên thở hổn hển. Nàng lấy lại bình tĩnh, ngồi xuống ở một cái bậc thang: "Tiểu Thương, ngươi cảm ứng một chút, âm dương nhân biến thái kia chắc là không đuổi kịp nữa đúng không?"

Tiểu Thương không có động tĩnh gì, nhưng trên vai nàng lại đột nhiên có thêm một bàn tay, một giọng nói nhẹ như gió thổi qua, quét tới bên tai nàng: "Bảo bối, nàng đang nói gì vậy?"

Toàn bộ lông tóc trên người Cố Tích Cửu đều dựng thẳng đứng!

Nàng bỗng nhiên nghiêng người về phía trước một cái, bàn tay kia trượt khỏi bờ vai nàng, nàng thừa cơ lại thuấn di lần nữa, biến mất tại chỗ.

......Edit: Emily Ton....

Trên một cánh đồng.

Bởi vì đang là cuối mùa thu, một loại cây trồng như bắp ngô chưa tới vụ thu hoạch, chúng vẫn đang phát triển rất cao ở giữa cánh đồng hoa màu.

Lần này Cố Tích Cửu xuất hiện ở ngay giữa ruộng ngô, bốn phía đều là hoa màu, gió thu thổi trên lá cây vang lên xào xạc.

Bởi vì lâu lắm trời không mưa, trên lá cây hoa màu nơi này có rất nhiều bụi đất, Cố Tích Cửu đứng ở bên trong một lúc lâu liền dính một người đầy đất.

Nếu như sử dụng thuật thuấn di quá thường xuyên, nàng sẽ bị đầu váng mắt hoa.

Cố Tích Cửu thở hổn hển, đơn giản ngồi xuống bên bờ ruộng nghỉ ngơi một lát.

Mặc dù Tả thiên sư bản lĩnh không nhỏ, nhưng người này có thói sạch sẽ một cách biến thái, nơi như thế này hắn sẽ không theo đến, đúng không?

Nếu hắn lại xuất hiện, nàng sẽ ném đất vào người hắn!

Khi nàng vừa nghĩ xong ý tưởng này, phía sau cách đó không xa đã có người than nhẹ một tiếng: "Càng ngày càng thêm nghịch ngợm, từ hoàng cung đến hoang viện rồi lại đến đất hoang...... tắc tắc, chọn nơi nào thoải mái một chút để nghỉ ngơi không được hay sao?"

Lần này Cố Tích Cửu không trực tiếp thuấn di, nàng chậm rãi xoay người, nheo mắt nhìn về hướng giọng nói phát ra.

Trên đỉnh những cây ngô hỗn loạn, một người đang tiêu dao đứng đó. Mái tóc dài quá eo, một thân áo tím, hồng ngọc như mắt hồ ly trên trán. Hoàng hôn lơ lửng ở phía sau lưng hắn, khiến khuôn mặt hắn hơi có chút mơ hồ.

Đế Phất Y!

Cố Tích Cửu chậm rãi đứng lên: "Rốt cuộc các hạ muốn như thế nào?"

Nàng biết, lúc này mình chạy thế nào cũng chạy không thoát, không biết hỗn đản này đã đặt thiết bị theo dõi gì ở trên người nàng, có thể tìm thấy nàng rất chuẩn!

Nàng rõ ràng đã thay đổi tất cả quần áo, thậm chí còn gội sạch đầu......

Tìm được nàng một lần có thể nói là mèo mù đụng phải chuột chết, tìm được nàng hai lần miễn cưỡng có thể nói vừa khéo, nhưng liên tiếp tìm được nàng ba lần thì sao?

Đế Phất Y đứng trên ngọn lá, mỉm cười nhìn nàng: "Sao lại không chạy nữa?"

Cố Tích Cửu mím môi nhìn hắn, có loại xúc động muốn đấm cho hắn một cái.

Nếu chạy trốn là việc vô ích, vậy nàng còn trốn tránh làm gì?! Để hắn chơi trò mèo vờn chuột hay sao? Nàng không phải là đồ ngốc!

Bình luận

Truyện đang đọc