ĐỘC PHI Ở TRÊN, TÀ VƯƠNG Ở DƯỚI

Thật kỳ lạ, từ sau khi Cố Tích Cửu rời khỏi sơn động kia, mặc dù có ấn tượng rất sâu xắc đối với bức tượng chạm ngọc, nhưng khuôn mặt của bức tượng chạm ngọc đã càng ngày càng trở nên mơ hồ, sau đó cuối cùng không tài nào nghĩ ra được. Giống như trong đầu nổi lên một tầng sương mù, che khuất toàn bộ khuôn mặt của bức tượng chạm ngọc, khiến nàng muốn nhìn cũng không thể nhìn thấy rõ.

Nàng chỉ mơ hồ nhớ rằng bức tượng chạm ngọc cực kỳ đẹp, quá đẹp đến nỗi không giống như người trần thế, khiến nàng muốn gọi một tiếng thần tiên ca ca.

Sau đó nàng cũng quên mất chuyện này, vì vậy không để tâm tới dung mạo của bức tượng ngọc trong đầu.

Hiện tại nhìn thấy bức tranh mà Tả thiên sư vừa mới vẽ ra, dung mạo bức tượng chạm ngọc đã cực kỳ mơ hồ đột nhiên trở nên rõ ràng hơn!

Khiến nàng vừa liếc mắt một cái đã nhận ra nó!

Tả thiên sư có một bút pháp vẽ tranh rất thần kỳ, vẽ giống như đúc, giống như chỉ cần hắn vẽ ở phía trên đó thêm vài nét bút, người trong bức tranh sẽ bước ra ngoài.

Cố Tích Cửu nhìn xem bức tranh kia, lại nhìn nhìn người vẽ tranh là Tả thiên sư. Mặc dù nàng luôn luôn bình tĩnh, vui buồn đều không bộc lộ ra ngoài, giờ phút này trái tim cũng đang nhảy loạn!

Khuôn mặt của Tả thiên sư không ngờ lại rất giống với khuôn mặt của bức tượng chạm ngọc...... giống nhau đến kinh ngạc!

Chẳng qua một người áo tím một người áo trắng, khí chất cũng khác nhau rất lớn.

Tả thiên sư tuyệt mỹ quyến rũ, mơ hồ mang theo hơi thở ám hắc.

Trong khi bức tượng áo trắng lại giống như mây bay trên trời, tinh tế thuần khiết, quý phái như ngọc, giống như thần tiên cao cao tại thượng không nhiễm khói bụi trần gian, khiến người nhìn thấy cũng không dám khinh nhờn.

Bởi vì khí độ của hai người khác nhau quá lớn, vì vậy Cố Tích Cửu chưa từng so sánh hai người với nhau.

Hiện tại đột nhiên thấy nó bên cạnh thiên sư, nàng mới bỗng nhiên phát hiện ra, thì ra hai người này lại giống nhau như thế!

Tả thiên sư có quan hệ gì với bức tượng chạm ngọc?

Chẳng lẽ hắn dựa theo khuôn mặt của mình điêu khắc ra bức tượng chạm ngọc?

Nhưng khí chất này khác nhau quá lớn, phải không?!

Căn bản không giống nhau!

Hay là bức tượng chạm ngọc là huynh đệ song bào thai của hắn?

Hắn là Tả thiên sư, vậy huỳnh đệ song bào thai của hắn là ai?

Dung mạo và khí độ như vậy, bất luận sống ở đâu cũng đều là một sự tồn tại lóa mắt, đúng không? Không có khả năng là kẻ vô danh......

Cố Tích Cửu nhanh chóng nhớ lại bố cục của sơn động kia một chút, nó không giống như được hình thành một cách tự nhiên, mà giống như được người bố trí.

Những sự tình vị thiên sư này phụ trách rất là thần bí, cho dù hắn giả vờ mê hoặc, hay là sự thật cũng thế. Với thân phận như vậy, hắn muốn bố trí sơn động một cách thần bí khó lường cũng không có gì ngạc nhiên.

Có lẽ bức tượng chạm ngọc giống hắn là một pháp trận gì đó được hắn bố trí, bức tượng chạm ngọc giống như là mắt trận tọa trấn......

Điều này giống như trong thời hiện đại, nàng từng nghe nói về pháp trận cổ xưa gì đó, giống như có một số nơi thường chôn tượng đá hoặc kim loại để phòng tránh thảm họa.

Chẳng qua vị Tả thiên sư này rất giàu, thay vào đó đã chôn xuống một bức tượng chạm ngọc......

Nếu như hắn có ý định dùng tượng ngọc để làm vật tọa trấn cho một loại trận pháp nào đó mà nói, đoán chừng sẽ không dùng pho tượng của chính hắn, nếu không sẽ mang tới đen đủi!

Vậy thì bức tượng chạm ngọc giống hắn, chính là huynh đệ song bào thai? Và đó là ai?

Cố Tích Cửu ngồi ở chỗ kia, bề ngoài thì bất động thanh sắc, nhưng trong lòng thì lại hiện lên vô số suy đoán.

"Ngươi nhận ra hắn?" Đế Phất Y mở miệng, đầu ngón tay chỉ nhẹ trên bức bình phong.

Giọng điệu của hắn có chút thờ ơ, Cố Tích Cửu trả lời một cách cẩn thận: "Không biết."

Đế Phất Y một tay chống cằm, mỉm cười quyến rũ: "Thật sự không biết? Chưa từng nhìn thấy?"

Thật sự nàng không biết, nhưng khẳng định đã từng nhìn thấy.

Chẳng những đã nhìn thấy, nàng còn sờ, còn lột cả quần áo của nó——

Bình luận

Truyện đang đọc