ĐỘC PHI Ở TRÊN, TÀ VƯƠNG Ở DƯỚI

Cố Tích Cửu: "......" Có lẽ Dung Già La lầm tưởng nàng bị thương vì tình với Dung Ngôn......

Nhưng những gì hắn nói dường như cũng rất hợp lý, hiện tại nàng quả thật có một loại bản năng phòng bị đối với nam nhân.

Đó là bởi vì dù kiếp này hay kiếp trước, nàng vẫn chưa nhìn thấy được kết thúc có hậu của tình yêu......

Đặc biệt là nam nhân thường không chung thuỷ trong tình yêu! Trở mặt vô tình cực kỳ tàn nhẫn!

Ví dụ như Cố Tạ Thiên, ví dụ như Long Tích, ví dụ như Dung Ngôn......

Vì thế nàng không muốn lây dính thêm bất cứ nợ tình nào nữa, chỉ cần nhìn thấy đối phương có ý định này, nàng sẽ cắt đứt không chút do dự......

Trong mắt Dung Già La hiện lên một sự ảm đạm, nhưng rất nhanh đã che dấu nó. Hắn ho nhẹ một tiếng và nghiêm mặt nói: "Tích Cửu, nàng yên tâm. Ta không có bất cứ ý đồ gì với nàng, chỉ xem nàng là một bằng hữu. Bằng hữu gặp nạn, ta tất nhiên phải rút đao tương trợ. Hơn nữa, ta có thể giúp nàng chỉ là những vật ngoài thân, nếu như nàng vẫn không đành lòng, vậy sau khi nàng tiến vào rừng rậm hắc ám hãy giúp ta làm một chuyện, như thế nào?"

"Chuyện gì?"

"Phía trên đỉnh thứ hai của rừng rậm hắc ám có một con thú giáp sắt, trái tim của con thú này có thể làm thuốc dẫn, dùng để luyện chế ra một loại kỳ dược thích hợp với sự gia tăng công lực của ta. Nàng giúp ta thu thập một trái thì như thế nào?"

Hắn đã nói tới mức như vậy, Cố Tích Cửu không thể không đồng ý: "Được!"

Dung Già La mặt mày giãn ra, mỉm cười, bắt đầu giải thích cho nàng cách dùng những bảo bối đó.

Sau khi nàng đã nhìn từng cái một, hắn lần lượt cất toàn bộ vào trong túi trữ vật, cuối cùng đưa cho nàng.

Cố Tích Cửu cất chúng xong, Dung Già La lại tiếp tục giảng giải với nàng về một số việc cần phải chú ý khi ở trong rừng rậm hắc ám.

Chờ hắn nói xong đã là một canh giờ trôi qua (2h).

Dung Già La muốn cùng nàng đi tới tửu lầu ăn tối, bỗng nhiên phát hiện ra sắc mặt của Cố Tích Cửu dường như không ổn, tái nhợt.

"Tích Cửu, chuyện gì xảy ra vậy? Sắc mặt rất khó xem." Hắn lập tức giơ tay muốn kiểm tra mạch môn của nàng.

Cố Tích Cửu giơ tay tránh đi, lắc lắc đầu: "Không sao, hơi mệt một chút mà thôi."

"Thật sự không bị thương?" Dung Già La vẫn không yên tâm.

"Không bị, vừa rồi chẳng phải ngươi đã kiểm tra rồi sao?"

"Nhưng nhìn sắc mặt của nàng thật sự không ổn lắm...... Thôi, nàng hãy quay về nghỉ ngơi trước đi, đừng tiếp tục suy nghĩ tới những chuyện khác." Dung Già La đứng lên: "Ta đưa nàng về."

Cố Tích Cửu gật gật đầu. Khi nàng đang định đứng lên, bên ngoài mơ hồ có chút ồn ào.

Chỉ nghe một giọng nữ tức giận nói: "Dung Sở, chàng đừng mơ tưởng giấu ta! Gần đây chàng và Vân Thanh La rất thân với nhau! Mỗi ngày chàng đều tới phủ của nàng đưa tin. Có phải chàng có ý gì với nàng hay không? Muốn cưới nàng làm chính phi của mình?"

"Nói bậy, nàng đang nói gì vậy?! Ta tới phủ nàng ấy là phụng lệnh phụ hoàng. Nàng ấy là đệ tử thiên bẩm, hơn nữa còn là khách từ xa tới, phụ hoàng phái ta đưa nàng ấy đi dạo kinh thành một chút mà thôi." Giọng nói của Dung Sở vang lên.

"Hừ, đừng cho là ta không biết. Bệ hạ đã phái Thái tử điện hạ, không phải là chàng!" Thiếu nữ kia tức muốn hộc máu.

Cố Tích Cửu liếc mắt nhìn Dung Già La bên cạnh một cái. Dung Già La ho nhẹ một tiếng, không nói gì.

"Chiêu Nhi, nàng lại vô cớ gây rối! Phụ hoàng đã phái hai người chúng ta, nhưng Thái tử ca ca gần đây đang bế quan tu luyện nên không rảnh để đi, ta chỉ có thể tự đi một mình." Dung Sở đúng lý hợp tình nói.

"Hừ, đừng cho là ta không biết tính toán của chàng. Hiện tại chàng đã thích nàng ấy có phải hay không? Ta cũng không ngại nói cho chàng biết, tâm tư này của chàng chung quy sẽ không thành công, bởi vì Vân Thanh La đã là hoa có chủ!"

Dung Sở cứng người lại: "Nàng ấy đã đính hôn? Với ai? Theo ta được biết, nàng ấy là thánh nữ Hạo Nguyệt Quốc. Thánh nữ sẽ không dễ dàng phối hôn, bổn vương cũng chưa từng nghe nói nàng ấy hứa hôn với người nào cả."

"Tả thiên sư!" Thiếu nữ kia nói ra một câu long trời lở đất!

Bình luận

Truyện đang đọc