ĐỘC PHI Ở TRÊN, TÀ VƯƠNG Ở DƯỚI

"So với bọn họ, ít nhất nàng biết bổn tọa như thế nào. Hơn nữa, dung mạo của bổn tọa còn tuấn nhã gấp trăm lần nàng. Nàng nên biết rằng nàng may mắn thế nào khi có thể gả cho bổn toạ. Vì sao lại cố gắng từ chối như vậy?" Hắn không biết từ đâu lấy ra một chiếc gương đưa tới trong tay nàng: "Tới, hãy nhìn vào gương và hiểu rõ mình một chút."

Cố Tích Cửu co giật khóe môi!

Cảm giác về sự vượt trội của người này thật sự là không bình thường!

Đẹp thì có gì ghê gớm?!

Một người nam nhân đẹp như vậy cũng là yêu quái!

Hắn đẹp thì như thế nào? Nàng xấu thì như thế nào? Nàng chỉ không muốn gả cho hắn! Nàng không quan tâm hắn đẹp hay không! Đẹp gái chết tiệt!

Nếu không phải người này công phu tuyệt cao, Cố Tích Cửu đã dùng một chân đá hắn vào tường, khiến hắn biến thành một bức tranh treo tường!

Nàng hỏi thẳng: "Sở dĩ các hạ muốn cưới ta là bởi vì vừa rồi hôn ta?"

"Không sai!"

"Vậy nếu các hạ trong lúc vô ý hôn những người khác thì sao? Có phải cũng muốn chịu trách nhiệm như vậy hay không?"

Đế Phất Y: "......" Điều này hắn thật sự chưa từng nghĩ tới!

Cố Tích Cửu nói tiếp: "Thật ra, vừa rồi ngươi chỉ vì bất đắc dĩ, tình thế bắt buộc mà thôi. Không xem là vấn đề lớn, ta cũng không để ý. Các Hầu không cần để ở trong lòng."

Đế Phất Y nheo đôi mắt lại: "Nàng không thèm để ý?"

Cố Tích Cửu tiêu sái cười: "Một cái hôn môi mà thôi, cũng không có gì cả. Ta sẽ không bởi vì một nụ hôn mà gả cho người kia. Giống như nữ tử có chút bất hạnh bị người khinh bạc, chẳng lẽ sau khi bị khinh bạc thì phải gả cho đối phương? Không có lý lẽ này."

"Vậy là nàng không để bụng...... Nàng đã hôn bao nhiêu người?"

Cố Tích Cửu muốn đánh mất ý niệm của hắn, cố ý nói: "Rất nhiều, ta đếm không hết......"

Khuôn mặt Đế Phất Y trở nên ảm đạm, liếc mắt đánh giá trên dưới nàng một cái: "Vậy nếu bổn tọa nhìn thấy hết nàng rồi thì sao? Nàng cũng không để bụng?"

Cố Tích Cửu âm thầm cắn răng: "Ta có thể đào đôi mắt ngươi ra hay không?"

Đế Phất Y cười: "Tất nhiên không thể!"

"Ta đây chỉ đành không thèm để ý." Cơ thể này dù sao cũng vẫn còn nhỏ, giống như hài tử, trước sau không khác nhau, cho dù nhìn thấy hết ——

Chết tiệt, thật ra nàng cũng rất để ý! Chỉ là không có biện pháp mà thôi.

Một câu của nàng vừa mới rơi xuống, một luồng sức mạnh bỗng nhiên lao thẳng về phía nàng!

Cố Tích Cửu không kịp phòng bị, bị sức mạnh kia hút về phía trước, sau đó ngã vào trong lòng ngực hắn!

Nàng biến đổi sắc mặt, đang muốn đứng dậy, khuôn mặt tuấn tú của hắn lại áp thẳng xuống, đôi môi xâm nhập vào trong miệng nhỏ của nàng ——

Đồng thời với lúc đó, vạt áo của Cố Tích Cửu cũng bị hắn kéo ra ——

Cố Tích Cửu như thế nào cũng không ngờ tới, chỉ nói một lời không hợp hắn liền cưỡng hôn nàng ——

Dâm loạn ấu nữ!

Lần này nàng phản ứng cực nhanh, môi hắn vừa mới đụng tới môi nàng, dao nhỏ trong tay nàng đã để ở trên ngực hắn: "Không muốn chết thì buông ta ra!"

Hắn dừng động tác lại, thoáng rời khỏi đôi môi nàng. Hắn nhìn xuống nàng, khoảng cách giữa hai người cực gần, gần đến nỗi Cố Tích Cửu có thể đếm được số lông mi dày rậm của hắn. Hắn nhẹ nhàng chậm rãi hô hấp, thổi quét ở trên mặt nàng, mang theo mùi hương nhàn nhạt.

Cố Tích Cửu nhướng mày nhìn hắn, mặc dù đối mặt với đôi mắt của hắn như vậy, biểu tình trên mặt vẫn không thay đổi, thậm chí trong mắt còn rất bình tĩnh sắc bén: "Ta lặp lại lần nữa, buông ta ra!"

Đế Phất Y khẽ cười, nhưng ý cười lại không đạt tới trong mắt: "Chẳng phải nàng nói không thèm để ý hay sao?"

Cố Tích Cửu nói giọng lạnh lùng: "Ta có thể không thèm để ý dưới tình thế bất đắc dĩ, ngươi bắt buộc phải làm như thế. Điều đó không có nghĩa là ngươi có thể tùy ý khinh bạc ta!"

Thì ra nàng vẫn có ranh giới của mình ——

Sự lạnh lẽo trong mắt của Đế Phất Y tiêu tán đi rất nhiều, cuối cùng hắn buông lỏng người nàng, giơ tay cầm lưỡi dao của nàng: "Trên dao nhỏ này có tẩm độc?"

Bình luận

Truyện đang đọc