HUYỀN THIÊN TÔN ĐẾ

Giang Văn Huy sầm mặt lại, không lo lắng được nhiều, thôi thúc kim quang trực tiếp bao phủ lại một người trong đó, thân hình kia ở dưới kim quang bao phủ, trong nháy mắt nát tan, hóa thành Huyền Nguyên biến mất không còn tăm hơi.

Giang Văn Huy lập tức biết mình bao phủ lại người kia là giả, tức đến xanh mét cả mặt mày.

- Còn đứng ngây ra đó làm gì, còn không đi bắt tiểu tử kia về cho ta.

Lương Vũ tức đến nổ phổi nói.

Nếu như không phải hắn rõ ràng, lấy thực lực của Giang Văn Huy không cách nào đánh giết mọi người của Lam Quang học viện, chính hắn là cái thứ nhất liền xông lên.

- Bạch!

Thân hình Giang Văn Huy loáng một cái, hóa thành một vệt kim quang, vẻn vẹn lóe lên, liền biến mất ở phía chân trời.

Đám người Cửu Trần biến sắc, tựa hồ muốn tiến lên cứu viện.

- Đối thủ của các ngươi là ta.

Lương Vũ ngăn cản đám người Cửu Trần, khóe miệng dữ tợn nở nụ cười:

- Một tên Vũ Hoàng, vài tên Vũ Vương, hi vọng không để cho ta chơi quá vô vị.

Xèo xèo xèo...

Trong tay hắn đột nhiên tung ra từng khối từng khối trận bàn.

Ong ong ong!

Vùng hư không thế giới này, nhất thời bắt đầu mông lung, có lực lượng vô hình tỏ khắp, bao phủ lại đám người Cửu Trần.

Giết!

Không có nửa câu phí lời, đám người Tô Tú Nhất nổi giận gầm lên một tiếng, xông lên trên.

Ầm ầm ầm!

Trong nổ vang đinh tai nhức óc, một trận đại chiến cứ như vậy bạo phát.

Giờ khắc này, ở vị trí cách thung lũng trăm dặm, thân hình Diệp Huyền như điện, không ngừng qua lại.

Đột nhiên một đạo hào quang màu vàng từ phía sau bắn nhanh đến, như một tia chớp, xuất hiện ở sau lưng hắn.

- Dừng lại cho ta.

Gầm lên giận dữ, một đạo thủ ấn ầm ầm nghiền ép xuống, kéo về phía hắn.

Sắc mặt Diệp Huyền bất biến, ở trong nháy mắt cự chưởng hạ xuống, Lăng Hư Chi Vũ bùng lên ánh chớp, tốc độ mạnh thêm, miễn cưỡng tránh thoát cự chưởng tập kích, trôi nổi ở giữa không trung.

Một tiếng vang ầm ầm, bàn tay khổng lồ kia nổ xuống, một vệt kim quang từ mặt đất nổ tung, chấn động về phía bốn phương tám hướng, toàn bộ đại địa bị xốc lên, một trận đá vụn cuồn cuộn, cây cối cùng nham thạch xung quanh, tất cả đều hóa thành bột mịn.

- Tiểu tử, lẩn đi cũng thật nhanh a, làm sao, hiện tại không trốn?

Cả người Giang Văn Huy kim quang lóng lánh, như một tên cự thần, lạnh giọng quát lên.

Diệp Huyền cười lạnh:

- Trốn? Chỉ là một tên Vũ Hoàng mà thôi, vì sao ta phải trốn?

Ánh mắt Giang Văn Huy lạnh lùng nói:

- Tiểu tử, ngươi rất càn rỡ, chỉ là không biết lát nữa, ngươi còn càn rỡ được không.

Hắn chẳng muốn phí lời, trong khi nói chuyện, Huyền Nguyên trong cơ thể điên cuồng phun trào, một thủ ấn cự đại lần thứ hai ở trong hư không ngưng tụ thành hình, vô số ánh vàng lóng lánh, uy thế ngập trời.

Trên bàn tay này, đạo đạo phù văn lưu chuyển, chính là tuyệt chiêu Kim Hà Đại Thủ Ấn của Giang Văn Huy, cười lạnh ấn về phía Diệp Huyền.

Trên mặt Giang Văn Huy lộ ra nụ cười khinh bỉ:

- Tiểu tử, vừa nãy có nhiều người như vậy giúp ngươi ra tay, mới có thể nổ ra Kim Hà Đại Thủ Ấn của bổn Hoàng, lần này, chỉ một mình ngươi, bổn Hoàng xem ngươi làm sao phá.

Dưới kim thủ, hư không ngưng tụ, lực lượng vực giới của cường giả Vũ Hoàng triệt để phóng thích, phong khóa lại hết thảy phương hướng quanh thân Diệp Huyền, ràng buộc hắn ở dưới.

- Ha ha ha, tiểu tử, không nghĩ tới a, nếu như lúc trước nhiều người như vậy, bổn Hoàng cũng chưa chắc có thể bắt ngươi dễ dàng, nhưng ngươi lại muốn trốn ra, hiện tại chỉ có một mình ngươi, bổn Hoàng đã phong khóa hư không, ngươi không thể tránh khỏi, quả thực chính là đang tự tìm đường chết.

Giang Văn Huy cười càn rỡ, hắn đã có thể tưởng tượng đến, Diệp Huyền ở dưới chưởng của mình, giãy dụa xin tha.

Diệp Huyền sờ sờ mũi, cười nhạo nói:

- Các hạ, ngươi cả nghĩ quá rồi?

Thân hình hắn loáng một cái, quanh thân ánh chớp phun trào, phảng phất như một con cá bơi, ở trong hư không bơi lội hai lần, liền tránh thoát khỏi Giang Văn Huy ràng buộc, chạy trốn ra phạm vi Kim Hà Đại Thủ Ấn công kích.

- Cái gì?

Giang Văn Huy thấy cảnh này, lập tức giật mình kêu to lên:

- Ngươi là làm sao tránh thoát kết giới của bổn Hoàng ràng buộc?

Vũ Hoàng, có thể khống chế hư không nhất định, chế tạo ra vực giới, căn cứ tu vi mạnh yếu, đối với hàm nghĩa không gian lĩnh ngộ sâu cạn, chế tạo ra vực giới hiệu quả cũng sẽ có chỗ bất đồng.

Mà Kim Hà Đại Thủ Ấn là võ kỹ Huyền phẩm cấp cao, bản thân liền có hiệu quả phong tỏa hư không, Vũ Vương ở trong đó, chỉ có thể trơ mắt nhìn bàn tay của mình đập trúng, căn bản là không có cách chạy trốn phạm vi công kích.

Lại như vừa nãy, đám người Cửu Trần chỉ có thể dụng hết toàn lực đi oanh kích Kim Hà Đại Thủ Ấn, mà không cách nào né tránh, chính là cái đạo lý này.

Nhưng vừa rồi Diệp Huyền, lại ba lần hai lần liền tránh thoát Kim Hà Đại Thủ Ấn ràng buộc, để con ngươi của Giang Văn Huy suýt chút nữa trừng ra.

- Đáng chết.

Hắn nổi giận gầm lên một tiếng, liền thôi thúc Kim Hà Đại Thủ Ấn, chuyển biến phương hướng, lần thứ hai oanh kích đến Diệp Huyền.

Diệp Huyền cười lạnh, thân hình lần thứ hai lóe lên, mấy lần vặn vẹo, lại chạy trốn ra phạm vi Kim Hà Đại Thủ Ấn công kích.

- Không thể, ngươi một Vũ Vương tầng một, làm sao có khả năng chạy trốn ra kết giới ràng buộc.

Giang Văn Huy dùng sức xoa xoa con mắt của mình, một mặt khó có thể tin nói.

- Ha ha, này có cái gì không thể, thật đơn giản a.

Diệp Huyền xì cười nói.

Vực giới, những Vũ Vương khác căn bản là không có cách tránh thoát, đó là bởi vì bọn họ không có đột phá đến Vũ Hoàng, không cách nào lĩnh ngộ được hàm nghĩa không gian, căn bản không biết nguyên lý hình thành vực giới là cái gì.

Nhưng kiếp trước Diệp Huyền chính là cấp tám đỉnh phong, rõ ràng đến không thể lại rõ ràng.

Kiếp trước Diệp Huyền nắm giữ Thiên Vân Toái Tinh Toa, xếp hạng mười vị trí đầu trong Huyền Bảo bảng, chỗ cường đại nhất chính là có thể phá nát Tinh Không, qua lại không gian, quỷ mị vô hình.

Mà Diệp Huyền mặc dù có thể thôi thúc, cũng xông ra tên tuổi to lớn, chính là bởi vì Diệp Huyền ở hàm nghĩa không gian lĩnh ngộ vô cùng cao thâm, thậm chí ngay cả một ít Cửu Thiên Vũ Đế, cũng chưa chắc có thể so sánh được với hắn.

Bởi vậy so lĩnh ngộ hàm nghĩa không gian, Giang Văn Huy mới cấp tám tầng một, cùng Diệp Huyền là kém gấp trăm lần, ngàn lần.

Mặc dù nói đời này Diệp Huyền mới cấp bảy tầng một, còn không cách nào thôi thúc ra vực giới, thế nhưng ở trên lĩnh ngộ hàm nghĩa không gian, cũng đã đạt đến một mức độ vô cùng cao thâm.

Bình luận

Truyện đang đọc