HUYỀN THIÊN TÔN ĐẾ

Nếu như nói phong ấn thiên hỏa và cấm chế Kim Lân, Diệp Huyền còn có thể đi tới phân tích và bài trừ, cấm chế trung tế đàn trung ương, Diệp Huyền chỉ nhìn một cái đã có cảm giác đầu óc choáng váng.

Có thể thấy được người thiết trí cấm chế này có tạo nghệ phương diện trận pháp tuyệt đối không phải cùng một cấp độ với hắn.

Hắn là cửu giai trận pháp đại sư, Diệp Huyền không thể tưởng tượng nổi trên đại lục ở này còn có ai như vậy, tạo nghệ phương diện trận pháp còn hơn xa mình.

Càng làm cho Diệp Huyền giật mình chính là tế đàn trung ương bị phá hư, loại phá hư này cũng không phải phá hư từ bên ngoài, mà là một loại trực tiếp phá hư từ bên trong.

Đây chính là đồ vật bị phong ấn theo lời Kim Lân vừa nói, thứ đó mạnh cỡ nào?

Cấm chế đã cường đại như vậy, hơn nữa chuyên môn chỉ dùng để phong ấn thứ kia, Diệp Huyền rất khó tưởng tượng có đồ vật có thể có lực lượng cường đại như thế, có thể phá hư cấm chế.

- Có lẽ nơi này chính là hạch tâm của cấm chế, cột sáng trên tế đàn chính là truyền tống trận, chỉ cần chúng ta đi vào trong tế đàn là có thể rời khỏi nơi này.

Đám người Khô Trần tới sớm hơn Diệp Huyền một hai ngày, đã sớm nghiên cứu cẩn thận cấm chế nơi đây.

Tuy bon họ không nhìn ra cấm chế trong tế đàn cường đại nhưng vẫn có thể nhìn ra cột sáng trong trận pháp tế đàn chính là truyền tống trận.

Bên ngoài tế đàn còn có một cấm chế bạc nhược yếu kém, trong khoảng thời gian nàynày bọn họ vẫn phá giải cấm chế nhưng không có chút đầu mối gì cả.

- Không biết là ai bố trí cấm chế nơi này, cấp độ cũng quá cao rồi.

- Đúng thế, người bố trí cấm chế năm đó nhất định là một đại năng, ít nhất cũng là thất giai trận pháp đại sư.

Nghe đám người Tả Nhất Minh nói chuyện, Diệp Huyền cảm thấy buồn cười, tầm mắt cao thủ liên minh mười ba nước đúng là quá thấp, thất giai trận pháp đại sư? Nói thực, thất giai trận pháp đại sư căn bản không xứng xách giày cho đại năng bố trí cấm chế tại đây.

- Tất cả mọi người không nên lãng phí thời gian, nên xem làm thế nào phá giải cấm chế tại nơi này, bây giờ cách phù quang bí cảnh đóng cửa chỉ còn lại vài ngày thôi, nếu chúng ta không đi ra, có lẽ vĩnh viễn không ra được.

Chúc Thiên Lam trầm giọng nói.

Trong tình huống bình thường, thời gian mở phù quang bí cảnh vừa kết thúc thì võ giả trong phù quang bí cảnh sẽ bị truyền tống ra ngoài, hiện tại bọn họ tiến vào nơi quỷ dị như vậy, có thể đi ra khỏi nơi này hay không cũng chưa biết được.

Diệp Huyền cũng đi tới trước cấm chế, hắn cẩn thận đánh giá, hắn nhanh chóng tìm ra biện pháp phá giải cấm chế.

Tên Kim Lân kia chuẩn bị cần bao lâu nữa đây?

Diệp Huyền quay đầu đầu nhìn ra xa xa, đột nhiên làm bộ lơ đãng điểm vào trận pháp hạch tâm, chỉ thấy một cơn chấn động xuất hiện, tiếng nổ oanh oanh vang lên, cấm chế bên ngoài trận pháp đã bị phá vỡ.

- Ha ha, cấm chế bị mở ra.

- Quá tốt, chúng ta có thể đi ra ngoài.

- Diệp Huyền tiểu hữu, vì sao ngươi biết cấm chế sơ hở ở nơi này?

Đám người Chúc Thiên Lam lúc này hưng phấn không nhỏ.

Bọn họ đạt được nhiều chỗ tốt như vậy, nếu như ra không được thì đó là tổn thất cực lớn.

- Ha ha, trùng hợp mà thôi.

Diệp Huyền cười cười.

Chỉ có đám người Khô Trần biết rõ Diệp Huyền có thể cởi bỏ cấm chế tuyệt đối không phải trùng hợp.

- Đi, chúng ta đi ra ngoài đi.

Thời điểm đám người Tả Nhất Minh chuẩn bị rời khỏi tế đàn, trong thiên địa đột nhiên xuất hiện tiếng gầm rú vang vọng thiên địa.

- Là ai, là ai quấy nhiễu yêu vương đại nhân nghỉ ngơi?

Tiếng gào thét phẫn nộ vang lên, một đạo hào quang màu vàng từ trên trời bay xuống, lập tức đáp xuống tế đàn.

Đó là Huyền thú có sừng màu vàng, đồng tử mắt vàng, toàn thân cũng là lân giáp màu vàng, nó vừa xuất hiện hai đồng tử màu vàng lạnh lùng nhìn chằm chằm vào người nơi đây, uy áp hồn niệm k hủng bố như ngọn núi cao áp chế mọi người nơi đây không thể động đậy.

- Nhân loại, là các ngươi quấy nhiễu yêu vương đại nhân ngủ say, phải tội gì/

Ánh mắt Huyền thú màu vàng lạnh lùng nhìn đám người Chúc Thiên Lam phía dưới, biểu lộ tức giận.

Nhìn thấy Kim Lân xuất hiện, vẻ mặt tất cả mọi người ở nơi này sợ hãi, thật đáng sợ, chỉ uy áp trên người Kim Lân đã làm cho bọn họ không thể nhúc nhích mảy may, huyền lực trong cơ thể giống như nhựa cao su, vận chuyển huyền lực là chuyện xa xỉ.

- Xảy ra chuyện gì, tại sao có Huyền thú đáng sợ như vậy?

- Thật đáng sợ, yêu vương đại nhân, chẳng lẽ Huyền thú này là yêu vương thất giai hay sao?

- Tại sao nơi này còn có một con Huyền thú yêu vương?

Trong đám người có tiếng nghị luận nhao nhao, trong đôi mắt tất cả mọi người mang theo thần thái hoảng sợ, sau đó truyền âm với nhau, vẻ mặt tuyệt vọng.

Bởi vì khí tức trên người Kim Lân tỏa ra quá mức kinh khủng, kh ủng bố tới mức mọi người không thể sinh ra tâm tư kháng cự trong đầu.

Đặc biệt là nó tự xưng yêu vương, tất cả mọi người biết rõ, chỉ có Huyền thú ngoài Vương cấp thất giai mới có tư cách tự xưng yêu vương.

Sắp rời khỏi địa phương quỷ dị này, không nghĩ tới thời khắc mấu chốt lại xuất hiện một con Huyền thú k hủng bố như vậy, tâm thần tất cả mọi người lập tức rơi xuống đáy cốc, bộ dạng sợ hãi khó nói thành lời.

- Yêu vương đại nhân, chúng ta vô tình ý mạo phạm, kính xin đại nhân không nên tức giận.

Trong đám người, Tả Nhất Minh lên tiếng đầu tiên.

- Vô tình ý mạo phạm? Hừ.

Ánh mắt cự thú màu vàng nhìn mọi người, trong mắt còn mang theo thần thái đùa giỡn:

- Bản yêu vương chính là thủ hộ thú của phiến thiên địa này, các ngươi tự tiện xông vào lãnh địa của bản yêu vương, hơn nữa săn giết hồn thú bản yêu vương nuôi thả, càng phá hư nơi bản yêu vương nghỉ lại, đám nhân loại hèn mọn các ngươi làm như vậy, bản yêu vương làm sao không giận!

Trên trán mọi người đổ mồ hôi lạnh, từ lời nói của cự thú màu vàng, tất cả mọi người hiểu ra, thì ra Huyền thú yêu vương đang nghỉ lại trong phiến thiên địa này, bọn họ săn giết hồn thú chính là hồn thú yêu vương nuôi thả.

- Yêu vương đại nhân, chúng ta không biết rõ có việc này.

Hứa Tín Hoa khóc tang nói một câu, đột nhiên hắn nghĩ tới cái gì và chỉ vào Diệp Huyền.

- Là hắn phá hư nơi đại nhân nghỉ lại, là tiểu tử này, vừa rồi chúng ta cũng không có động thủ.

Thần sắc Đông Phương Ngôn Ngữ biến đổi:

- Hứa Tín Hoa, ngươi nói sai rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc