HUYỀN THIÊN TÔN ĐẾ

Vũ Hoàng tam trọng vóc người gầy yếu kia ánh mắt âm lạnh nói:

- Ngụy Tử Phục, ý của ngươi là?

Ngụy Tử Phục hừ lạnh nói:

- La Minh Giang, ta biết thực lực của ngươi không chỉ như thế, lá bài tẩy của chư vị đều còn không triển khai ra, bằng không ta không tin một Vũ Hoàng tam trọng, coi như có một ít bảo vật, có thể ngăn cản ba người chúng ta liên thủ công kích? Vì lẽ đó đề nghị của ta chính là, chư vị không nên lại bảo lưu thực lực, khối Huyền Thạch cực phẩm kia lớn bao nhiêu các ngươi không phải không thấy, một khối Huyền Thạch cực phẩm lớn như vậy, coi như là Cửu Thiên Vũ Đế cũng sẽ động lòng, quyết không thể để bọn họ từ trên tay chúng ta đào tẩu.

- Ta không ý kiến.

- Ta cũng không ý kiến.

- Được, nếu hai vị đều không ý kiến vậy thì tốt.

Khóe miệng của Ngụy Tử Phục lộ ra một nụ cười lạnh lùng nói:

- Ta chỗ này có một viên Bạo Âm Châu, đủ để nổ tung tấm chắn phòng ngự của người này.

- Cái gì, Bạo Âm Châu?

La Minh Giang cùng một gã Vũ Hoàng tam trọng khác mặt lộ vẻ kinh dị.

Bạo Âm Châu bọn họ tự nhiên biết, chính là một loại bảo vật cực kỳ đáng sợ, có thể ở trong thời gian ngắn thả ra lực lượng cực kỳ khủng bố.

Bạo Âm Châu căn cứ cấp bậc không giống, uy lực cũng có chỗ bất đồng, nhưng nếu Ngụy Tử Phục dám tự tin như thế, có thể thấy được Bạo Âm Châu của hắn cấp bậc tuyệt đối không thấp.

- Không sai.

Sắc mặt của Ngụy Tử Phục âm lạnh nói:

- Lát nữa ta sẽ động thủ trước, một khi chờ ta thôi thúc Bạo Âm Châu nổ ra tầng phòng ngự của đối phương, chư vị cần phải cùng ra tay, tuyệt không thể để cho đối phương có chút cơ hội thở lấy hơi. Có điều chờ đoạt được bảo vật, trước hết bồi thường Bạo Âm Châu của ta tổn thất, còn lại mói tiến hành phân phối.

- Không thành vấn đề.

La Minh Giang cùng một gã Vũ Hoàng tam trọng khác liếc mắt nhìn nhau, ngay lập tức đồng ý.

Thấy hai người đáp ứng, trong tay Ngụy Tử Phục đột nhiên xuất hiện một hạt châu màu đen, hạt châu màu đen này dưới sự thôi thúc của hắn, lập tức hóa thành một đạo lưu quang, trong nháy mắt đánh vào vòng bảo vệ của Cừu Cung lão nhân.

Oanh một tiếng, tiếng nổ khủng bố vang lên ở trong thiên địa, thanh âm nổ vang này thật giống như bầu trời sụp đổ, thanh thế kinh người.

Một luồng sóng trùng kích khủng bố đến mức tận cùng trong nháy mắt đập vỡ tan lồng phòng ngự của Cừu Cung lão nhân, càng hóa thành một áng lửa, dọc theo trung tâm xung kích, bao phủ về bốn phương tám hướng.

Cừu Cung lão nhân vốn vì mình được một khối Huyền Thạch cực phẩm lớn như vậy mà mừng rỡ không thôi, nhưng chờ Ngụy Tử Phục dùng Bạo Âm Châu bắn vào vòng bảo vệ của hắn, sắc mặt của hắn lập tức thay đổi.

- Không được!

Hắn chỉ kịp che ở trước người Cừu Viễn, một ánh lửa cùng xung kích ngập trời cũng đã nhấn chìm hắn.

Ầm ầm ầm!

Nổ vang đinh tai nhức óc, không ngừng vang vọng, nổ tung này kéo dài một khắc mới ngừng lại, bụi mù tản đi, Cừu Cung lão nhân vô cùng chật vật, khóe miệng chảy máu, ngay cả huyền giáp trên người cũng cháy đen.

Mà Cừu Viễn ở phía sau hắn, tuy so với hắn khá hơn một chút, nhưng cũng cả người cháy đen, mang theo chật vật.

Còn đáng thương nhất, vẫn là bốn tên trưởng lão Vũ Hoàng nhị trọng của Lăng Không Động, trong đó hai tên trực tiếp bị nổ thành chia năm xẻ bảy, chân tay cụt bay loạn, chết không nhắm mắt, còn có hai người tuy không chết, nhưng cũng là máu me đầm đìa, bị thương nặng.

- Bạo Âm Châu, trên người những người này dĩ nhiên sẽ có Bạo Âm Châu uy lực như thế, đáng chết, đáng chết a.

Cừu Cung lão nhân hai mắt đỏ đậm, trong lòng tràn ngập phẫn nộ.

- Chết!

Chỉ là thời điểm hắn phẫn nộ, đám người La Minh Giang sẽ không cho hắn chút cơ hội thở lấy hơi nào, trong nháy mắt nổ tản đi, hơn mười tên cường giả Vũ Hoàng dĩ nhiên điên cuồng tập giết tới.

Ầm ầm!

Trong đó hai dòng lũ trực tiếp đánh vào trên người hai tên trưởng lão Lăng Không Động còn lại, oanh hai người thành mảnh vỡ, còn lại càng nhiều công kích, là điên cuồng giết về phía Cừu Cung lão nhân cùng Cừu Viễn.

- Đáng chết.

Sắc mặt của Cừu Cung lão nhân đại biến, bây giờ hắn bị thương nặng, làm sao có thể ngăn cản được nhiều cường giả như vậy liên thủ?

- Cừu Viễn, không có cách nào, triệu hoán lão tổ đi.

Trên mặt hắn lộ ra một tia kinh nộ, lạnh lùng nói.

- Vâng.

Khuôn mặt Cừu Viễn dữ tợn, Huyền Nguyên điên cuồng thôi thúc đến giữa chân mày.

Ầm!

Trong mi tâm Cừu Viễn đột nhiên xuất hiện một đạo phù văn quỷ dị, phù văn này vừa xuất hiện, toàn bộ thiên địa đều run rẩy lên, hư không lay động, phảng phất như không chịu được luồng áp lực này.

Một luồng khí tức làm người cảm giác được hồi hộp, ở trong thiên địa tỏ khắp, dưới ánh mắt của mọi người, trên đỉnh đầu Cừu Viễn đột nhiên xuất hiện một bóng người hư vô.

- Là ai ra tay với đệ tử của bổn Đế?

Bóng người kia vừa xuất hiện, bỗng nhiên gầm lên, trong tròng mắt tinh mang óng ánh ánh sáng bắn mạnh, bàn tay hóa thành quyền ầm ầm vung ra.

Ầm một tiếng, trong tiếng nổ mạnh kinh người, hết thảy công kích của đám người La Minh Giang bị nổ nát, hóa thành mây khói tiêu tan.

- Không được, là cường giả Vũ Đế.

- Cửu Thiên Vũ Đế thần niệm phân thân.

- Những người này đến tột cùng có lai lịch gì, trên người dĩ nhiên nắm giữ Cửu Thiên Vũ Đế thần niệm phân thân.

Sắc mặt đám người Ngụy Tử Phục bỗng nhiên đại biến, ánh mắt kinh hãi, từng cái từng cái dĩ nhiên không chút do dự, tất cả đều xoay người bỏ chạy.

Cửu Thiên Vũ Đế, chí cao vô thượng, cho dù vẻn vẹn là một thần niệm phân thân, cũng không phải bọn họ những Vũ Hoàng tam trọng này có thể chống đối.

- Muốn đi, đều đứng lại cho ta.

Bóng người kia sắc mặt lạnh lùng, lần thứ hai vung ra một quyền, nắm đấm đáng sợ xuyên qua hư không, kích tạo nên vô số gợn sóng, cuối cùng tầng tầng lớp lớp bao phủ hơn mười tên cường giả Vũ Hoàng chạy trốn kia.

Phốc phốc phốc phốc phốc!

Thật giống như từng cái dưa hấu bị đánh nổ, mười tên Vũ Hoàng nhất trọng, nhị trọng căn bản không có bất kỳ năng lực chống cự gì, trong khoảnh khắc tất cả đều bạo thành sương máu, hài cốt không còn.

Mà tam đại Vũ Hoàng tam trọng như Ngụy Tử Phục, trên người cũng cấp tốc xuất hiện vô số vết rạn nứt, từng luồng từng luồng máu tươi từ bên trong chảy ra, yếu đuối không đỡ nổi một đòn.

Dưới trùng kích mãnh liệt, ba người chật vật bay ngược ra, cả người máu me đầm đìa.

- Đại nhân chậm động thủ đã.

Ba người Ngụy Tử Phục sợ đến hồn phi phách tán, sợ hãi nói.

- Hừm, không chết? Vậy thì chết đi cho ta.

Bình luận

Truyện đang đọc