HUYỀN THIÊN TÔN ĐẾ

Thời điểm hai người nói chuyện với nhau, trong đại sảnh đột nhiên có tiếng huyên náo xôn xao vang lên.

Diệp Huyền ngẩng đầu nhìn sang, liền nhìn thấy một thiếu nữ áo tím đi vào trong đại sảnh.

Nàng dáng đi thướt tha, mái tóc dài màu đen búi thành bó tinh xảo, lộ ra dáng vẻ trang nhã đoan trang, gương mặt sáng bóng hồng nhuận phơn phớ, vô cùng mịn màng, lông mày lá liễu cong vút, đôi mắt thanh tịnh xinh đẹp.

Khí chất nàng cao nhã, cả đại sảnh bởi vì nàng tiến vào mà đột nhiên tỏa sáng rực rỡ.

- Là Đông Phương Tử Ti tiểu thư của thần hành thương hội.

- Tại sao nàng tới nơi này?

- Đông Phương Tử Ti tiểu thư là một trong mười đại mỹ nhân của Mộng Cảnh bình nguyên, chẳng những xinh đẹp, hơn nữa còn là thiên tài đỉnh cấp của Lam Quang học, hôm nay gặp được quả nhiên kinh diễm phi phàm.

Người tới chính là thần hành thương hội Đông Phương Tử Ti, nàng vừa xuất hiện cả đại sảnh lập tức huyên náo, gần như tất cả ánh mắt nam nhân đều nhìn lên người Đông Phương Tử Ti.

Luận dung mạo, Đông Phương Tử Ti còn mỹ lệ hơn Mộ Dung Vân Tiêu và Chu Khinh Vi một ít nhưng có thể xem như sàn sàn nhau, nhưng điểm khác nhau duy nhất chính là khí chất của Đông Phương Tử Ti.

Loại đoan trang như thế tuyệt đối không phải nữ tử bình thường có khả năng có được, kết hợp với thân phận thiên tài đỉnh cấp của Lam Quang học viện, lúc này mới có danh xưng một trong thập đại mỹ nhân của Mộng Cảnh bình nguyên.

Dù sao trên Mộng Cảnh bình nguyên có rất nhiều mỹ nữ nhưng không phải tất cả mỹ nữ đều có thể có được danh xưng thập mỹ nhân, muốn danh xưng này trừ dung mạo ra, thực lực và thiên phú là bộ phận không thể bỏ qua, thậm chí còn là bộ phận chủ yếu.

- Đông Phương Tử Ti, ngươi cũng tới, đúng là trùng hợp.

Nhìn thấy Đông Phương Tử Ti, Chu Thanh Ngọc lập tức đứng lên và vẻ mặt tươi cười đi tới, cũng không để ý tới Mộ Dung Vân Tiêu bên cạnh.

Trong lòng của hắn tràn đầy kích động, trong học viện, Đông Phương Tử Ti danh khí quá lớn, hắn có biết đối phương nhưng có rất ít cơ hội tiếp xú, không nghĩ tới lúc mới trở lại gia tộc tham gia đấu giá hội tại đế đô vậy mà có thể gặp được Đông Phương Tử Ti, nhất thời làm hắn hưng phấn không thôi.

Hắn chưa bao giờ gặp qua cơ hội tốt như thế bao giờ.

Nghĩ tới đây Chu Thanh Ngọc lập tức bày ra bộ dáng tươi cười mê người, tiêu sái đi đến trước.

- Là Chu gia Chu Thanh Ngọc công tử.

- Chu Thanh Ngọc công tử cũng là đệ tử của Lam Quang học viện, khẳng định biết Đông Phương Tử Ti tiểu thư, nơi này cũng chỉ có đối phương mới được hắn chú ý.

- Mỹ nữ như thế, chỉ cần có thể nói với nàng một câu, ta nguyện ý giảm thọ mười năm.

Có thể xuất hiện tại nơi này đều là công tử ca của đế quốc, hiện tại nội tâm bọn họ tức giận và thét dài.

Đông Phương Tử Ti có danh khí quá lớn tại Mộng Cảnh bình nguyên, danh xưng thập đạii mỹ nhân Mộng Cảnh bình nguyên cũng tăng giá trị gấp trăm lần, thế hệ trẻ cả Mộng Cảnh bình nguyên đều biết nàng.

Chu Khinh Vi nhìn thấy mọi người đang vây quanh mình đều là Đông Phương Tử Ti, khóe miệng của hắn nở nụ cười mê người, trong nội tâm ghen ghét: hừ, có gì khó lường, không phải là một trong thập đại mỹ nhân sao, chờ ta gia nhập Lam Quang học viện, bình chọn thập đại mỹ nhân lần sau sẽ có ta, đại ca cũng thật là, loại nữ nhân này có gì tốt mà tới gần.

- Thì ra là Chu Thanh Ngọc sư huynh.

Đối mặt Chu Thanh Ngọc đến gần, Đông Phương Tử Ti chỉ khẽ gật đầu, rồi sau đó ánh mắt của hắn không ngừng dò xét trong đại sảnh.

Chu Thanh Ngọc mỉm cười, vừa định nói cái gì đó, đột nhiên ánh mắt Đông Phương Tử Ti sáng ngời, không chờ Chu Thanh Ngọc mở miệng đã bước nhanh rời khỏi nơi này, lúc này đi qua một góc.

Mọi người quay đầu nhìn sang, nhìn thấy tại nơi hẻo lánh chính là hai người Diệp Huyền và La Thành.

Chẳng lẽ Đông Phương Tử Ti tiểu thư quen biết hai người bọn họ?

Trong lòng mọi người liên tục xuất hiện nghi hoặc này.

- Diệp thiếu, mau nhìn, là Đông Phương Tử Ti tiểu thư, đệ tử thiên tài của Lam Quang học viện, nghe nói thời điểm nàng vừa tròn hai mươi cũng đã là Vũ Tông ngũ giai, không chỉ như thế, Đông Phương Tử Ti tiểu thư còn là luyện dược sư tứ phẩm

Thời điểm Đông Phương Tử Ti xuất hiện trong đại sảnh, La Thành cũng vô cùng kích động, hắn không ngừng nói bên tai Diệp Huyền, đột nhiên ánh mắt của hắn giật mình và kinh nghi:

- Ồ, vì sao Đông Phương Tử Ti tiểu thư giống như đang đi tới chỗ chúng ta, ồ, nàng đi tới chỗ chúng ta, Diệp thiếu, Đông Phương Tử Ti tiểu thư đang đi về phía chúng ta, xảy ra chuyện gì, ánh mắt của nàng nhìn chằm chằm vào đây, chẳng lẽ nàng vừa ý ta? Diệp thiếu, mau nhìn giúp ta, y phục của ta còn chưa sửa sang lại, cúc áo có cài sai hay không...

La Thành kích động tột đỉnh, gương mặt đỏ lên.

- Không nghĩ tới lại gặp ngươi tại đây, nghe Dạ thúc nói ngươi ở nơi này, ta còn có chút không tin đấy.

Trước mắt bao người, Đông Phương Tử Ti đi tới trước mặt Diệp Huyền sau đó cười nhạt nói một câu.

Nàng cười khuynh thành như bách hoa nở rộ.

Lạnh, trời đông giá rét.

Diệp Huyền cảm thấy vô số ánh mắt lạnh như băng nhìn sang nơi này, ngay cả máu huyết trong người cũng đóng băng.

Cùng lúc đó trên người La Thành nghe được tiếng cõi lòng tan vỡ.

Giờ khắc này ánh mắt nam nhân toàn trường đều nhìn lên người Diệp Huyền, sát khí bốc lên như có thù bất cộng đái thiên.

Đặc biệt là trong ánh mắt Chu Thanh Ngọc còn mang theo một tia oán độc và lo lắng.

Trong mắt hai người Mộ Dung Vân Tiêu và Chu Khinh Vi xuất hiện một tia kinh ngạc, cho dù thế nào cũng không tưởng tượng nổi Đông Phương Tử Ti vậy lại chủ động tới chào hỏi Diệp Huyền.

- Khục khục, Diệp thiếu, ta cảm giác hơi mắc tiểu, đi nhà vệ sinh một lúc, các ngươi chậm rãi trò chuyện.

La Thành rất là biết điều, hắn lập tức đứng lên và rời đi như tia chớp.

Đông Phương Tử Ti rất tự nhiên ngồi lên vị trí của La Thành vừa ngồi.

- Hồng nhan họa thủy ah, ngươi không biết ngươi vừa ngồi xuống đã làm ta nhận bao nhiêu thù hận không?.

Diệp Huyền lại nói.

- Ngươi còn biết sợ sao?

Đông Phương Tử Ti, hé miệng cười cười.

Nàng rất rõ ràng tính cách của Diệp Huyền, lúc ban đầu ở Phẩm Bảo Các tại thành Hắc Thạch, lúc bị nhiều người vây xem đều có thể lạnh nhạt như không có gì, há sẽ để ý những ánh mắt người chung quanh.

- Sợ thì không sợ nhưng không ai tự đi tìm phiền toái cho mình.

Diệp Huyền cười nói:

- Nếu không như vậy, xem ngươi kéo nhiều thù hận cho ta như vậy, cho ta chút chỗ tốt là được.

Bình luận

Truyện đang đọc