Hiện tại trong một hang động bên ngoài ngọn núi, Diệp Huyền đang ngồi tại nơi này.
Trên người hắn có hỏa diễm đỏ rực đang bốc cháy, sau đó chậm rãi thu liễm.
Hô!
Phun ra một ngụm trọc khí, vẻ mặt Diệp Huyền tươi cười sáng lạn.
- Cuối cùng cũng có thể khống chế vô tận dung hỏa hoàn toàn.
Khống chế thiên hỏa chẳng khác gì khống chế nhân sinh, nội tâm Diệp Huyền thoải mái không nói thành lời.
Hô!
Bỗng nhiên trong tay Diệp Huyền xuất hiện một đáo hỏa diễm, một khối nham thạch trước mặt lập tức bị hỏa diễm thiêu đốt thành dung nham nóng chảy.
Xèo...xèo!
Tiểu Tử Điêu xuất hiện trên bờ vai Diệp Huyền, trong đôi mắt tinh xảo của nó mang theo ngạc nhiên, hiển nhiên nó cực kỳ kinh ngạc khi phát hiện Diệp Huyền thu được thiên hỏa.
- Tiểu chút chít, đồ vật của ngươi đâu?
Diệp Huyền lấy này nâng Tiểu Tử Điêu lên, lắc lắc người của nó.
Phốc thông phốc thông.
Bốn đóa Thất Thải Hoa Liên đều rơi xuống.
Không ngờ đạt được bốn đoa.s
Diệp Huyền kinh ngạc.
Có thể cướp được nhiều đóa Thất Thải Hoa Liên trước nhiều cường giả và yêu thú như thế hoàn toàn vượt qua Diệp Huyền tưởng tượng.
Hắn xem ra Tiểu Tử Điêu có thể cướp được một đóa đã là nhiều.
Xèo...xèo!
Tiểu Tử Điêu lập tức vội vàng, nó giương nanh múa vuốt bảo hộ bốn đóa hoa sen dưới thân, bộ dạng sẽ dốc sức liều mạng.
- Tiểu tham tiền, ăn của ta nhiều linh dược như thế, hiện tại cũng nên hồi báo một chút rồi.
- Như vậy đi, ta lấy hai đóa, hai đóa còn lại sẽ là của ngươi.
Diệp Huyền không chút khách khí. hắn cầm hai đóa Thất Thải Hoa Liên bỏ vào trong túi, Tiểu Tử Điêu tức giận trừng mắt dừng râu nhưng không thể làm gì.
- Thất Thải Hoa Liên thập phần trân quý, nếu cứ ăn sống như thế sẽ gia tăng thực lực nhưng kể từ đó lại quá mức lãng phí, không bằng thu lại, sau khi tìm đủ tài liệu lại luyện chế thành đan dược nói sau.
Diệp Huyền đạt được Thất Thải Hoa Liên, hắn không tùy tiện phục dụng mà là thu lại.
Hắn hiện tại đã đột phá tứ giai Thiên Vũ Sư, cảnh giới của hắn chưa vững chắc, nếu hắn Thất Thải Hoa Liên sẽ gia tăng thực lực lên nhưng thập phần không tốt với phát triển tương lai của hắn.
Huống chi đối với một gã luyện dược sư mà nói, trực tiếp phục dụng linh dược chính là cách làm lãng phí nhất.
Tiểu Tử Điêu không có suy nghĩ nhiều như thế, nó sợ Diệp Huyền tiếp tục cướp đoạt bảo vật của nó, trực tiếp cầm lấy một đóa hoa sen sau đó cắn Gặc... Gặc... Gặc.
Một đóa hoa sen bị nó cắn hai ba cái đã nuốt vào bụng.
Sau khi ăn tươi một đóa, nó còn cảm thấy chưa đủ lại muốn ăn đóa thứ hai vào miệng, cái miệng nhỏ nhắn của nó phình lên.
- Tiểu gia hỏa ngươi muốn chết sao?
Diệp Huyền ngạc nhiên không nhỏ, hắn muốn ngăn cản nhưng không kịp.
Oanh!
Dược lực khổng lồ bộc phát trong cơ thê Tiểu Tử Điêu.
Tiểu Tử Điêu mắt say lờ đờ mông lung giống như uống say, nó lắc lắc cái âầu vài cái sau đó nằm trên mặt đất ngủ ngáy khò khè.
- Tiểu gia hỏa này.
Diệp Huyền kinh ngạc, Thất Thải Hoa Liên chính là linh dược thất giai, dược hiệu kinh người, tuy võ giả bình thường có thể phục dụng nhưng phải cẩn thận từng li từng tí, nếu không rất dễ dàng làm dược tính quá mạnh bạo thể mà chết.
Tiểu Tử Điêu nuốt hai đóa nhưng không có chuyện gì xảy ra, từ đó làm cho Diệp Huyền kinh hãi không nhỏ.
- Bỏ đi, tiểu chút chít lai lịch cổ quái, ănThất Thải Hoa Liên không nổ chết cũng nằm trong dự lêệu.
Bá!
Vừa dứt lời, Diệp Huyền lao ra khỏi động quật và lập tức biến mất.
Hôm nay khoảng cách tiến vào phù quang bí cảnh chưa tới nửa tháng, còn hơn nửa tháng phù quang bí cảnh mới có thể đóng cửa, nơi này linh dược nằm khắp mặt đất, Diệp Huyền tự nhiên không muốn lãng phí thời gian.
Tại một khu vực loạn thạch cách vị trí Diệp Huyền mấy trăm dặm.
Oanh oanh!
Mấy đạo nhân ảnh chật vật rơi xuống, quần áo toàn thân nghiền nát, tóc mai tán loạn.
- Đáng chết, lúc này vì ngăn cản nhiều Huyền thú yêu thú tiến công, ta đã tiêu hao thất thất bát bát bảo vật mang ra khỏi tông môn.
- Những yêu thú kia quá hung ác, không ngờ không buông tha đuổi giết chúng ta, khá tốt sư huynh tu hành Hư Không Phiếu Miểu Quyết xuất quỷ nhập thần, từ đó mới có thể tránh né truy tung.
- Không nên chủ quan, khu rừng núi này chính là dịa bàn của yêu thú, qua một thời gian ngắn, chỉ sợ chúng ta sẽ không nhẹ nhõm đâu.
Sắc mặt bốn người Loan Hồng, Dạ Phồn Tinh, Bạch Khởi, Chu Lương khó coi, toàn thân đều là máu.
Bọn họ chạy trốn Yêu tộc đuổi giết, bọn họ không ngừng thi triển thủ đoạn, gần như đều sử dụng tất cả át chủ bài của bản thân.
Mặc dù như thế, mấy người cũng trọng thương, bộ dạng không chịu nổi.
- Khốn kiếp, vừa rồi chẳng những là yêu thú, còn có đám luyện hồn sư của liên minh mười ba nước ẩn nấp ở gần đó, nếu như không phải chúng ta phản ứng nhanh, chỉ sợ sẽ rơi vào trong tay của bọn chúng.
- Hừ, chúng ta đào tẩu bị đánh trúng một chiêu, nếu như không nhìn lầm thì đó chính là Tà Nhất Minh hội trưởng Đông Thăng quốc của Dạ Phồn Tinh sư huynh ah.
- Đám gia hỏa này ngấp nghé bảo vật trên người chúng ta, cũng may chúng ta phản ứng kịp thời, nhìn thấu gian kế của bọn chúng, cũng tổn thất mấy tấm phù văn trưởng lão ban cho, thật là đáng chết ah.
Trên mặt mấy người khác căm phẫn khó nén.
- Ha ha, cho dù chúng ta bị đuổi giết rất thảm, dùng nhiều bảo vật trưởng lão ban cho nhưng thu hoạch cũng không tồi.
Dạ Phồn Tinh ha ha cười cười.
Không nói chuyện khác, hắn chiếm được một đóa Thất Thải Hoa Liên cũng đủ chống đỡ tất cả bảo vật bị công phá trên đường đi, huống chi Loan Hồng sư huynh thu hoạch còn hơn hắn nhiều.
Nghe nói lời này, Chu Lương và Bạch Khởi cùng mỉm cười.
Chỉ có Loan Hồng không vui chút nào.
- Đúng rồi Loan Hồng sư huynh, ngươi đạt được là địa hỏa gì? Không bằng lấy ra cho chúng ta xem xét một chút.
- Đúng thế, ta nhìn khí tức hỏa diễm trong hang động thập phần mãnh liệt, chỉ sợ cho dù là địa hỏa cũng có thể là địa hỏa cường đại ah.
- Còn có rễ cây Thất Thải Hoa Liên, tuy phương diện gia tăng cấp bậc không bằng bản thể Thất Thải Hoa Liên nhưng phương diện trị liệu sinh mệnh lực có lẽ còn trên cả Thất Thải Hoa Liên.
Ba người Dạ Phồn Tinh không ngừng nghị luận sôi nổi, bọn họ dùng ánh mắt chờ mong nhìn Loan Hồng.
Sắc mặt Loan Hồng tái nhợt nói:
- Ta không đạt được bảo vật gì trong hang động cả.
- Cái gì?
Ba người Dạ Phồn Tinh vô cùng giật mình, sắc mặt của bọn họ khó nhìn.
- Loan Hồng sư huynh, chẳng lẽ ngươi không tin ba người chúng ta?
- Chúng ta chỉ muốn xem nó là địa hỏa gì, tuyệt đối sẽ không muốn đồ của sư huynh chút nào.
- Lời này lừa gạt đám người Chúc Thiên Lam còn có thể, sư huynh đệ chúng ta thì có gì phải giấu diếm?