HUYỀN THIÊN TÔN ĐẾ

- Ngươi đúng là Huyền thú Yêu Đế?

Lúc này Tất Lôi Yêu Đế cũng phản ứng lại, nghi ngờ không thôi nhìn Diệp Huyền.

Diệp Huyền không hề trả lời Tất Lôi Yêu Đế, chỉ cười lạnh một tiếng nói:

- Ta lai lịch ra sao, các hạ không cần biết quá nhiều, hiện tại ta có một phương pháp có thể làm cho ngươi đánh giết Hỗn Loạn Chi Thành Đấu Vũ Hội Tử Đao Vũ Đế, nếu các hạ đồng ý, vậy ngươi ta trong lúc đó có thể hợp tác, nếu không muốn, như vậy hiện tại ta liền đi, chắc chắn sẽ không quấy rối các hạ mảy may.

Tất Lôi Yêu Đế trầm tư chốc lát, chợt lạnh lùng nói:

- Đầu tiên, ta dựa vào cái gì tin tưởng ngươi? Thứ hai, Tử Đao Vũ Đế chính là Đấu Vũ Hội đệ nhất Phó hội trưởng, giết hắn, ngươi biết sẽ ở trong Nhân loại gợi ra bao lớn náo động không?

Diệp Huyền cười lạnh:

- Đường đường cường giả của Kinh Lôi Thú nhất mạch, chẳng lẽ còn sợ ở trong Nhân loại gợi ra náo động sao? Nếu như ta không đoán sai, các hạ hẳn là bị trục xuất đến Xích Phong sơn mạch a, mà năm xưa mặc dù Xích Phong sơn mạch ngươi có thể cùng Hỗn Loạn Chi Thành ký hiệp nghị, e là đối phương sợ hãi không phải Tất Lôi Yêu Đế ngươi, mà là Vô Tận sơn mạch Kinh Lôi Thú nhất tộc ở phía sau ngươi.

Nói đến đây, Diệp Huyền không khỏi trào phúng nở nụ cười:

- Lẽ nào Tất Lôi Yêu Đế ngươi muốn cả đời ở Xích Phong sơn mạch này? Không muốn quang minh chính đại trở lại Vô Tận sơn mạch, để Yêu tộc thiên hạ truyền tụng đại danh của ngươi sao?

Diệp Huyền nói như một thanh đao nhọn, mạnh mẽ đâm vào nội tâm của Tất Lôi Yêu Đế, trên mặt hắn nhất thời lộ ra một tia giãy dụa, tựa hồ nhớ ra cái gì đó khó có thể hồi tưởng.

Cuối cùng, ánh mắt của hắn lộ ra một tia lạnh lùng nghiêm nghị, bỗng nhiên ngẩng đầu, lạnh lùng nói:

- Được, ta đáp ứng.

- Đại thủ lĩnh.

Một bên vẻ mặt của Độc Thiềm Yêu Đế cả kinh, muốn khuyên can, chỉ là không chờ hắn nói ra, Tất Lôi Yêu Đế đã khoát tay chặn lại, nhìn hắn lạnh lùng nói:

- Không cần nói, từ bây giờ bắt đầu, ta không cho phép ngươi có bất kỳ bất kính đối với vị Huyền Diệp điện hạ này, ngươi nghe rõ ràng chưa?

Độc Thiềm Yêu Đế biến sắc, ánh mắt lấp loé hai lần, nhưng cuối cùng vẫn chán nản nói:

- Vâng!

Ở Xích Phong sơn mạch, Tất Lôi Yêu Đế chính là Đại thủ lĩnh duy nhất, Độc Thiềm Yêu Đế hắn có thể cùng Xích Diễm yêu đế tranh đấu đối lập, lẫn nhau không nhường chút nào, nhưng ở trước mặt Tất Lôi Yêu Đế, cũng không dám nói nửa chữ không.

- Xích Diễm, hiện tại ngươi thay ta đi gọi lão nhị cùng lão tam.

Tất Lôi Yêu Đế dặn dò Xích Diễm Yêu Đế một tiếng, sau đó lạnh lùng nhìn Diệp Huyền nói:

- Các hạ còn có nhu cầu gì, xin cứ việc phân phó, từ giờ trở đi Xích Phong sơn mạch ta liền nghe các hạ, nhưng ta từ thô tục nói trước, nếu các hạ dám lừa gạt Tất Lôi ta, cho dù đuổi tới chân trời góc biển, Tất Lôi ta cũng chắc chắn sẽ không tha ngươi.

Diệp Huyền khẽ mỉm cười:

- Đại thủ lĩnh cứ yên tâm đi!

Ở ngoài Xích Phong sơn mạch.

Phách Thương Vũ Đế đang điên cuồng chạy trốn.

Đáng sợ, quả thực quá đáng sợ.

Lúc này nội tâm của hắn đã hoàn toàn mất đi ý nghĩ cùng đám người Diệp Huyền tiếp tục chiến đấu, chỉ muốn trở lại Hỗn Loạn Chi Thành.

Từ khi biết được ba người Diệp Huyền ra khỏi thành, đến cường giả Đấu Vũ Hội bọn họ hầu như dốc hết toàn lực, ngăn ngắn nửa ngày, rất nhiều cường giả trong Đấu Vũ Hội dồn dập vẫn lạc, ngoại trừ hắn thì không một may mắn sống sót.

Hỏa Quyền Vũ Đế, Hùng Thiên Vũ Đế, Thần Quang Vũ Đế, Trường Phong Vũ Đế, Trường Chu Vũ Đế, Phá Quân Vũ Đế, sáu đại Vũ Đế ở trong ngăn ngắn nửa ngày vẫn lạc, dành cho nội tâm hắn chấn động cực kỳ to lớn.

Bao nhiêu năm, Phách Thương Vũ Đế không biết bao nhiêu năm Đấu Vũ Hội không có chịu đựng qua đả kích nặng nề như vậy, sáu đại Vũ Đế này hầu như là lực lượng hàng đầu của Đấu Vũ Hội ở Hỗn Loạn Chi Thành, một ngày trong lúc đó, dĩ nhiên biến thành tro bụi.

Nếu như không phải hắn chạy nhanh, e rằng ngay cả hắn cũng phải chết ở trong tay Diệp Huyền.

Nghĩ tới đây, tốc độ bay lượn của Phách Thương Vũ Đế không khỏi nhanh hơn, đồng thời căng thẳng nhìn phía sau, chỉ lo đám người Diệp Huyền truy kích.

Nhưng vào lúc này, một luồng uy thế khủng bố đột nhiên trong nháy mắt giáng lâm, lực lượng đáng sợ phảng phất như một ngọn núi lớn, mạnh mẽ trấn áp ở trên người hắn, thân hình Phách Thương Vũ Đế điên cuồng chạy trốn phảng phất như đụng vào một vách tường cứng rắn, phịch một tiếng ngừng lại.

Trong lòng hắn nhất thời cả kinh, ngẩng đầu nhìn tới, liền nhìn thấy một bóng người màu đen, đang từ trong hư không chậm rãi đi ra, đôi mắt như đêm đen vô tận, lạnh lùng nhìn hắn.

- Phách Thương, ngươi hoang mang hoảng loạn làm gì? Ba người Diệp Huyền kia thế nào rồi? Phá Quân cùng Trường Chu đâu?

Bóng người màu đen ầm ầm mở miệng, thanh âm lạnh lẽo như đao phong quất ở trên người Phách Thương Vũ Đế, mà sau khi Phách Thương Vũ Đế nhìn đến đối phương, sợ hãi trong nháy mắt biến mất, trên mặt nhất thời lộ ra vẻ mừng rỡ như điên, hầu như mang theo tiếng khóc nức nở nói:

- Cừu Nhiễm đại nhân, ngươi rốt cục đến rồi.

Người này chính là Đấu Vũ Hội đệ nhất Phó hội trưởng, Tử Đao Vũ Đế Cừu Nhiễm.

- Xảy ra chuyện gì?

Nhìn thấy Phách Thương Vũ Đế kinh hoảng căng thẳng, trong lòng Tử Đao Vũ Đế không khỏi trầm xuống.

Trước hắn từ trong miệng Mạnh Tân Thành biết được tin tức Đấu Vũ Hội ba Đại hộ pháp vẫn lạc, liền ngay lập tức xuất quan tới, có điều cũng không quá lo lắng.

Trước ở trong miệng Mạnh Tân Thành, hắn cũng biết gần đây Đấu Vũ Hội phát sinh tất cả, đối với ba người Diệp Huyền dám to gan khiêu khích quyền uy của Đấu Vũ Hội mình cũng cảm thấy cực kỳ tức giận, hận không thể trong nháy mắt chém giết ba người bọn họ.

Có điều sau đó khi biết Trác Nhất Phàm tam đại Phó hội trưởng kể cả Vô Lượng Sơn Trường Phong Vũ Đế cùng Sinh Tử Điện Minh Hỏa Vũ Đế đang đuổi giết ba người Diệp Huyền, trái tim của Tử Đao Vũ Đế cũng để xuống, dưới cái nhìn của hắn, lấy thực lực mấy người Trác Nhất Phàm truy sát ba Vũ Đế nhất trọng, căn bản là điều chắc chắn.

Nhưng hôm nay nhìn thấy biểu hiện của Phách Thương Vũ Đế, hắn rốt cục cảm giác được không đúng, nếu như đám người Phách Thương bắt hoặc đánh giết ba người Diệp Huyền kia, nhìn thấy mình tuyệt không phải vẻ mặt như thế.

- Cừu Nhiễm đại nhân, đám người Phá Quân cùng Trường Chu... đã vẫn lạc.

Phách Thương Vũ Đế do dự một chút, rốt cục run rẩy mở miệng.

- Cái gì?

Ánh mắt của Tử Đao Vũ Đế lạnh lùng nghiêm nghị, trong nháy mắt đọng lại.

Bình luận

Truyện đang đọc