HUYỀN THIÊN TÔN ĐẾ

Diệp Huyền nhìn màn sương trắng trước mặt, chậm rãi nói:

- Chưa chắc, trận pháp viễn cổ này, trong lúc nó vận chuyển, không thể không có người khống chế được, hơn nữa tạo nghệ trên phương diện trận pháp của người này tuyệt đối không thấp, tình hình xem ra phức tạp hơn so với ta nghĩ nhiều, tất cả mọi người chú ý, đừng có tản ra, những người hầu trong phủ đệ kia chết rất quái dị, chúng ta phải cẩn thân gấp bội mới được.

Âu Dương Tiêu Sơn nhịn không được nói:

- Nhưng mà Diệp Huyền, bên trong đại trận này, chúng ta căn bản không cách nào đi lại được.

- Không có việc gì, nhìn ta đây.

Diệp Huyền thản nhiên nói, trong tay đột nhiên xuất hiện từng cây trận kỳ, chỉ thấy hai tay của hắn liên tục ném ra, giống như từng cánh chim bay vào bên trong màn sương kia, nháy mắt biến mất không thấy tăm hơi đâu.

Tất cả mọi người ở đây đều kinh ngạc nhìn động tác của Diệp Huyền.

- Tán!

Trong miệng Diệp Huyền đột nhiên quát khẽ một tiếng, một cỗ lực lượng vô hình nhanh chóng truyền ra từ bốn phía sương trắng, tất cả sương trắng nhanh chóng tản đi, xung quanh dần trở nên rõ ràng, lộ ra một khoảng trống chừng hơn một ngàn mét.

Cảnh tượng trước mắt quả nhiên giống hệt với cảnh tượng Diệp Huyền nhìn thấy lúc dùng thần linh đồng thị, chỉ có điều tận mắt nhìn qua lại càng thêm kinh tâm, không ít người hầu trong phủ thành chủ đều nằm ngổn ngang ở đó, toàn thân khô quắt, huyết khí đã bốc hết, máu tươi trên mặt đất gần như biến thành màu tím đen, tản ra một thứ mùi tanh tưởi xộc thẳng lên cao.

Hai thiếu nữ như Lãnh Dĩnh Oánh và Phượng Nhu Y thấy vậy thì lập tức lộ ra vẻ chán ghét, nhíu mày lại, nếu không phải bởi vì tu vi của hai người không thấp thì sợ là đã sớm ôm bụng nôn mửa rồi.

- Thủ đoạn thật buồn nôn.

Mặt Âu Dương Tiêu Sơn âm trầm, tức giận nói, đột nhiên, gã nhường mày, kinh dị nói:

- A, Huyền thiếu, trên người những thi thể này cư nhiên đều không có vết thương, vậy thì bọn họ chết kiểu gì vậy?

Những cấm vệ quân khác đứng một bên cũng phát ra thanh âm kinh ngạc, trên người của những thi thể khô quắt ở trước mắt bọn họ, căn bản không nhìn thấy chút vết thương nào, chỉ là thất khiếu có máu tươi chảy ra, bộ dạng vô cùng thê thảm.

Mọi người dưới sự dẫn dắt của Diệp Huyền, không ngừng tiến vào bên trong, trên đường đi, Diệp Huyền không ngừng ném ra từng cây trận kỳ, không gian thăm dò ra được cũng ngày càng lớn, còn thi thể xuất hiện ở xung quanh thì cũng càng ngày càng nhiều.

Trong căn phòng nằm sâu trong phủ đệ.

- Khá lắm, tiểu tử này cư nhiên còn có thủ đoạn như vậy.

Ánh mắt của nam tử kia lóe lên, kinh ngạc nhìn Diệp Huyền ở bên trong mặt gương, thầm kinh ngạc nói:

- Thủ đoạn phá trận của tiểu tử này vô cùng tinh diệu, có thể tìm ra vài trận điểm ở bên trong Mê Không Trận này, dĩ điểm phá diện, thật là không thể ngờ, nếu đổi lại là lão phu tới làm thì sợ là cũng chưa chắc đã làm được tốt bằng hắn, không ngờ ở một tiểu quốc nho nhỏ trong liên minh thập tam quốc này cư nhiên có thể xuất hiện một thiên tài trận pháp như vậy, nếu như có thể thu hắn làm đồ đệ thì cũng là một lựa chọn rất tốt.

Trong lòng của nam tử này cư nhiên nổi lên lòng ái tài.

Đám người Ngụy Hoành đứng kế bên đều biến sắc, nếu như Lữ Hạo đại sư thu Diệp Huyền này làm đồ đệ thì Ngụy gia bọn họ phải làm sao bây giờ?

Ngụy Hoành vội vàng nói:

- Lữ Hạo đại sư, thủ đoạn phá trận của kẻ này cao minh như vậy, sao có thể không có người dạy bảo, nói không chừng sau lưng hắn có trận pháp sư cường đại nào đó chỉ điểm rồi, hơn nữa kẻ này tới từ vương thành, được bệ hạ xem trọng, không phù hợp với suy nghĩ muốn ẩn cư lánh đời của đại sư đâu.

- Đúng đó.

Phương Thiên Hồng cũng vội vàng mở miệng:

- Không biết đại sư ngài khi nào thì mới thi triển thủ đoạn kia đây, nếu như không thi triển thì đám người kia cũng sắp đi vào bên trong phủ đệ mất rồi.

Lữ Hạo hừ lạnh một tiếng, thản nhiên liếc nhìn đám Ngụy Hoành một cái, lạnh giọng nói:

- Ngụy Hoành tỉnh đốc, xem các ngươi nóng nảy như vậy kìa, lão phu cũng chỉ là thuận miệng nói vậy thôi, bây giờ lão phu còn nhiều chuyện cần làm như vậy, cho dù có lòng muốn thu đồ đệ thì cũng không rảnh rỗi mà đi chỉ dạy cho hắn được.

Bất quá Lữ Hạo cũng biết lời mấy người Ngụy Hoành nói cũng không phải là không có lý, Diệp Huyền còn trẻ tuổi như vậy mà thủ đoạn phá trận đã lão luyện nhường này, sau lưng nhất định có một vị trận pháp đại sư cao minh nào đó chỉ dạy.

- Đáng tiếc.

Lữ Hạo lắc đầu, trong mắt lóe lục quang, đột nhiên cười đầy quỷ dị:

- Các ngươi xem cho kỹ, bảo bối của lão phu đều đã xuất động rồi.

Bên trong trận pháp.

Mấy người Diệp Huyền đang không ngừng tiến lên.

Sau khi nhìn thấy cảnh tượng rợn người xung quanh thì sắc mặt của Diệp Huyền cũng ngày càng ngưng trọng, đột nhiên, hắn chợt dừng bước.

Từng cỗ khí tức mong manh truyền tới từ bốn phương tám hướng, hơn nữa càng lúc càng lớn, số lượng càng ngày càng nhiều, tiếng sột sột soạt soạt vang lên, ánh mắt của hắn trầm xuống, sắc mặt lạnh lẽo nói:

- Không xong, quả nhiên là những thứ kia.

Đám người Âu Dương Tiêu Sơn hoảng sợ nhìn khắp xung quanh, đột nhiên từ trong bồn hoa, kiến trúc khắp bốn phía, không ngừng phát ra thanh âm ong ong chói tai, từng đạo hắc quang mỏng manh hiện ra, càng ngày càng nhiều, trên mặt đất, từng con sâu có bộ dạng xấu xí không ngừng xuất hiện, trông giống như con gián, nháy mắt liền bao vây toàn bộ mọi người.

Những con sâu này có bộ dạng vô cùng xấu xí, dữ tợn, nơi chúng đi qua, từng đống thây khô bị bọn nó điên cuồng chui vào bên trong thất khiếu, khiến cho người ta sởn tóc gáy.

- Huyền thiếu đây là thứ quỷ quái gì vậy.

- Đám sâu này trông gớm quá…

Mọi người chỉ cảm thấy da đầu run lên, đám yêu trùng này có hơn ngàn vạn con, từ khí tức tản ra trên người thì mỗi con cư nhiên đều tương đương với linh võ cảnh nhất giai, trong đó có một số con đạt tới huyền võ cảnh nhị giai, thậm chí còn có con đạt tới địa võ sư tam giai và thiên võ sư tứ giai.

Sắc mặt của Diệp Huyền trở nên ngưng trọng:

- Thực Thi Trùng, là một loài yêu thú thuộc họ trùng, chúng nó là một loại yêu thú dựa vào việc hấp thu chất dinh dưỡng để trường thành, những con côn trùng này đều rất khó nhằng, hơn nữa số lượng lại đông, thi thể bị chúng nó hủ thực càng nhiều thì số lượng của chúng nó càng đông, phát triển càng nhanh.

Bình luận

Truyện đang đọc