HUYỀN THIÊN TÔN ĐẾ

Sau khi hắn dứt lời, không chờ Lý Hạc có phản ứng, trong tay Diệp Huyền đã xuất hiện một cối xay màu đen, cối xay đón gió bành trướng, nó biến lớn nhanh chóng, lúc này nó lớn như cái bàn và nện vào Thiên La Quyển.

Hai đại huyền bảo va chạm với nhau giữa không trung.

Sau khi nghe tiếng nổ mạnh, Thiên La Quyển của Lý Hạc bị cối xay màu đen nện mạnh run rẩy, nó bắt đầu không ổn định và bay ngược về phía sau vài chục mét, trái lại cối xay màu đen của Diệp Huyền lù lù bất động giống như núi cao.

Lý Hạc hiện tại cực kỳ sợ hãi, hắn thật không ngờ trên người Diệp Huyền còn có huyền bảo, hơn nữa uy lực huyền bảo còn lớn như thế.

Trong lòng của hắn lập tức hô to không có khả năng, chợt nhìn thấy bộ dạng cối xay huyền bảo kia, Lý Hạc lập tức sợ hãi cả kinh.

- Chẳng lẽ cối xay trong tay của ngươi chính là Hồn Thiên Diệt Địa Ma Bàn của Ngô Húc hội trưởng hồn sư tháp Địa Thạch quốc?

Lý Hạc cảm thấy khó mà tin nổi, sau đó hắn nhìn kỹ, quả nhiên Diệp Huyền thi triển cối xay màu đen chẳng khác gì cối xay huyền bảo của Ngô Húc.

Địa Thạch quốc Ngô Húc hội trưởng Lý Hạc biết đối phương, đối phương chỉ là tứ giai Thiên Vũ Sư đỉnh phong, tại sao cối xay của đối phương nằm trong tay Diệp Huyền? Chẳng lẽ...

Trong nội tâm Lý Hạc nghĩ tới cái gì đó và hắn phát hiện không ổn.

Không chờ hắn suy nghĩ kỹ càng, Diệp Huyền điều khiển cối xay màu đen nhanh chóng áp xuống Lý Hạc.

Rầm rầm rầm!

Trong thiên địa xuất hiện tiếng nổ lớn kinh thiên động địa, Thiên La Quyển bị Hồn Thiên Diệt Địa Ma Bàn trấn áp không ngừng run rẩy bay ngược về phía sau, từng tia sáng màu đen bắ n ra khắp bốn phía, chẳng khác gì tiểu hài tử va chạm với người trưởng thành, chỉ có thể bại lui mà thôi.

Trong nội tâm Lý Hạc sợ hãi không nhỏ, cho dù Diệp Huyền điều khiển cối xay màu đen là Hồn Thiên Diệt Địa Ma Bàn của Ngô Húc hội trưởng, hắn cũng nhìn thấy uy lực Hồn Thiên Diệt Địa Ma Bàn khi Ngô Húc điều khiển nhưng không có đáng sợ như thế, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Hêện tại Lý Hạc đã bất chấp cân nhắc nhiều như vậy, lúc Diệp Huyền công kích đến gần, huyền lực trong cơ thể của hắn không chịu nổi, Thiên La Quyển run rẩy liên tục, hiển nhiên nó không kiên trì được bao lâu.

Một khi Thiên La Quyển không ngăn cản nổi, chỉ sợ khi đó hắn sẽ gặp nguy hiểm.

Nghĩ tới đây Lý Hạc cắn răng một cái, trong tay hắn xuất hiện hạt châu màu đen và ném mạnh về phía Diệp Huyền.

Oanh, một đạo hỏa diễm đáng sợ bộc phát tận trời, lập tức bành trướng bao phủ phạm vi vài mét, vừa vặn bao phủ Diệp Huyền vào bên trong.

Hỏa diễm dày đặc bao phủ phạm vi nhỏ, cây cối nham thạch trong phạm vi đó đều bị đốt cháy hóa thành tro tàn.

- Ha ha, tiểu tử, dám đấu với ta, ngươi còn non lắm.

Nhìn thấy hỏa diễm của mình đánh trúng mục tiêu, trong nội tâm Lý Hạc vui mừng không nhỏ, hỏa diễm của hắn là bảo vật ngũ giai, hắn lấy được thứ này trong một di tích, một khi kíp nổ sẽ phóng thích uy lực tương đương một kích toàn lực của ngũ giai Võ Tông nhị trọng.

Hơn nữa ngọn lửa này có một đặc điểm, khoảng cách càng gần thì uy lực càng to lớn.

Vừa rồi Diệp Huyền không có né tránh, hắn bị ngọn lửa bao phủ vào trung tâm, đổi lại chính bản thân hắn cũng sẽ trọng thương, huống chi Diệp Huyền không thể có né tránh.

Lý Hạc lúc này cũng thả lỏng và an tĩnh lại.

Ngay sau đó cối xay màu đen trên không trung rơi xuống, uy lực của nó đột nhiên bạo tăng, oanh một tiếng và nện Lý Hạc bay ngược về phía sau, hắn phun máu tươi như suối, huyền mạch trong cơ thể chai năm xẻ bảy.

Hỏa diễm tan biến, Diệp Huyền bị ngọn lửa đánh trúng nhưng lông tóc không bị tổn thương, hờ hững đi tới.

Điều này sao có thể!

Trong nội tâm Lý Hạc căn bản không thể tin được những gì mình nhìn thấy.

Hắn nào biết rằng, nếu như hắn ném ra công kích thuộc tính khác cũng có thể làm Diệp Huyền bị thương, chỉ có ngọn lửa này công kích không được.

Trong nháy mắt ngọn lửa bốc lên, Diệp Huyền cũng đã thúc dục vô tận dung hỏa, chính mình hình thành một vòng bảo hộ vô hình, có vô tận dung hỏa phòng ngự, Lý Hạc sử dụng viên đạn hỏa diễm công kích Diệp Huyền chẳng khác gì tốn công vô ích.

Không tốt!

Lúc này Lý Hạc biết rõ hắn phải đào tẩu, ngay cả hỏa diễm đạn cũng không thể làm gì được Diệp Huyền, hắn lưu lại nơi này hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

Thời điểm trong đầu hắn vừa sinh ra ý niệm này, Diệp Huyền ném hỏa diễm màu đen bay đi.

- Cchuyện gì cũng từ từ.

Lý Hạc lập tức hoảng sợ kêu to.

Diệp Huyền không quan tâm tới hắn, cười lạnh một tiếng, cối xay màu đen nện xuống, rầm rầm rầm, rốt cục sau khi va chạm hơn mười cái, Thiên La Quyển của Lý Hạc bị nện bay ra xa.

Oa!

Lý Hạc phun ra một ngụm máu tươi, lúc này hắn ngã xuống đất, huyền lực trong cơ thể hỗn loạn, rốt cuộc không cách nào vận dụng huyền lực được nữa.

Trong mắt Lý Hạc sinh ra một tia tuyệt vọng, hắn sẽ chết ở nơi này, hơn nữa còn bị thiếu niên mà hắn khinh thường gi ết chết.

Thổi phù một tiếng, cối xay màu đen nện xuống, trực tiếp đánh Lý Hạc thành một cục thịt bùn.

Hạ Thất Tịch ngơ ngác nhìn Diệp Huyền điều khiển cối xay màu đen bay lên, Lý Hạc bị đánh nát, hiện tại nàng quên đi tình cảnh của mình, trong đầu chỉ còn lại thân ảnh ngạo nghễ của Diệp Huyền đang đứng ở nơi đó.

- Ngươi, ngươi vậy mà giết phó hội trưởng hồn sư tháp Đông Thăng quốc sao?

Nửa ngày sau, Hạ Thất Tịch mới kịp phản ứng, nàng há miệng không nói thành lời.

Diệp Huyền nhìn sang Hạ Thất Tịch, nhàn nhạt nói ra:

- Như thế nào, chẳng lẽ hắn muốn giết ta, ta còn không thể giết hắn sao?

Nghe được ngữ khí lạnh lùng của Diệp Huyền, Hạ Thất Tịch lập tức biết rõ Diệp Huyền hiểu lầm, vội vàng nói:

- Không phải, ta không phải ý này, ta nói ngươi làm sao có thực lực giết Lý Hạc.

Nàng thật sự khó có thể tưởng tượng, một thiếu niên chưa đủ hai mươi tuổi có thể đánh chết phó hội trưởng hồn sư tháp Đông Thăng quốc, việc này hoàn toàn vượt qua nhận thức của nàng, cho dù thiên tài lợi hại đi chăng nữa.

- Ta nghĩ ngươi hiện tại không nên quan tâm chuyện này, mà là mặc y phục của mình trước đã.

Diệp Huyền cũng không để ý tới Hạ Thất Tịch, hắn thu trữ vật giới chỉ và Thiên La Quyển của Lý Hạc.

Hạ Thất Tịch lúc này mới phát hiện y phục trên người mình vô cùng mất trật tự, không ít địa phương xuân quang lộ ra ngoài, áo rách quần manh, gương mặt của nàng đỏ bừng, vừa vội vừa thẹn, vội vàng giơ tay lên muốn kép áo cho nửa bờ vai lộ ra ngoài.

Bình luận

Truyện đang đọc