HUYỀN THIÊN TÔN ĐẾ

Triệu Duy bối rối một cái mới lấy lại bình tĩnh, trầm giọng nói:

- Mạc Sâm đúng không, ta biết rõ ngươi là thủ hạ của lục ca, ta không biết điều kiện mà lục ca đã hứa với ngươi là gì, không bằng thế này đi, buông tha cho mấy người bọn ta, ta sẽ trả thù lao gấp đôi cho ngươi, ngươi cũng biết ta chính là bát vương tử, nơi này là cấm địa của vương thất chúng ta, nếu như bị người tra ra ngươi giết chết ta thì dù ngươi có chạy tới chân trời góc biển cũng không ai cứu nổi ngươi đâu.

Trong lòng đám người Phù Ngọc Ninh cũng ôm một chút hy vọng, nhìn chằm chằm vào Mạc Sâm.

- Chậc chậc, quả nhiên không hổ là điện hạ, nói tới mức ta cũng cảm thấy động tâm rồi, bất quá, chiêu này của ngươi vô dụng đối với ta, hơn nữa ngươi cứ yên tâm đi, ta sẽ không giết ngươi đâu, ta chỉ giết mấy tên thủ hạ của ngươi mà thôi, đặc biệt chính là hắn.

Nói tới đây, ánh mắt âm lãnh của Mạc Sâm nhìn chằm chằm về phía Diệp Huyền, nếu như lúc nãy không phải tại Diệp Huyền thì lục vương tử sao lại phải chịu đựng đau đớn như vậy, gã cũng sẽ không bị mắng.

- Các vị, xem ra chúng ta chỉ có thể tách ra mà thôi.

Thanh âm của Diệp Huyền lặng lẽ vang lên bên tai của mấy người Triệu Duy.

Triệu Duy đưa mắt nhìn Diệp Huyền, cũng truyền âm cho mọi người:

- Mọi người chú ý, lát nữa ta sẽ cản hắn một lát, mọi người cố gắng sống sót, ba ngày sau tập hợp ở cửa động.

- Các ngươi đang thương thượng cái gì đó? Lẽ nào các ngươi còn cho rằng mình có thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay của Mạc Sâm này hay sao?

Mạc Sâm nhếch môi cười lạnh, ánh mắt sắc bén như diều hâu nhìn lũ gà con, đầy vẻ châm chọc.

Giết chết vài võ giả cấp bậc võ sư đối với thiên võ sư như gã mà nói thì đơn giản như lấy đồ trong túi vậy.

- Thương lượng cái gì thì liên quan gì tới ngươi.

Diệp Huyền cười lạnh một tiếng, thân hình nhoáng lên một cái liền lùi lại, mà trong nháy mắt khi hắn động thì ba người Thanh Lăng, Tả Lưu và Phù Ngọc Ninh cũng đồng thời lướt vội về ba hướng khác nhau.

- Muốn chạy? Nằm mơ!

Mạc Sâm thấy thế thì giống như đã sớm có chuẩn bị, trong tay đột nhiên bắn ra bốn đạo lưu quang, bốn đạo lưu quang này nhanh như tia chớp, nháy mắt liền bắn tới trước mặt của mấy người Diệp Huyền.

Nguy hiểm cận kề, trên người Thanh Lăng đột nhiên tuôn ra một đoàn huyền khí ba động nồng đậm, song đao trong tay biến ảo thành từng đạo quang ảnh như mộng huyễn, đột nhiên bao kín lấy đạo lưu quang màu đen kia.

Phụt, nàng phun ra một ngụm máu tươi, thân hình lóe lên vài cái liền biến mất trong rừng.

Còn Tả Lưu thì không biết từ khi nào đã dùng một viên đan dược, khí tức trên người tăng vọt, đồng thời trường kiếm trong tay cũng bắn ra quang hồng sáng chói.

- Thanh Lưu Kiếm, giải phong!

Xoẹt, kiếm quang sáng lóe lên, rồng ngâm phượng hót, keng một tiếng, trường kiếm bổ vào trên lưu quang, cả người gã thổ huyết văng ra, thân hình cũng tiến nhập vào bên trong sơn lâm biến mất dạng.

Tại thời khắc mấu chốt này, tất cả bọn họ đều thi triển ra thủ đoạn mạnh nhất của bản thân mình.

Thân là học viên hàng đầu Lưu Vân Quốc, những cao thủ hàng đầu trên phong vân bảng của Huyền Linh học viện, đều có rất nhiều thủ đoạn của riêng mình, trên người đều có lá bài tẩy, thực lực tuyệt đối không phải chỉ có những gì mình biểu hiện bên ngoài.

Có thể nói, cho dù là tới hai tên cường giả địa võ sư thì bọn họ cũng dám liều mạng giao thủ.

Chỉ là Mạc Sâm không phải địa võ sư mà là thiên võ sư, thực lực hơn xa địa võ sư, những lá bài tẩy của bọn họ tuy rằng cũng rất mạnh, nhưng vẫn chưa đủ để bọn họ giữ mạng dưới tay của cường giả thiên võ sư.

Về phần Diệp Huyền thì càng đơn giản, ngay khi đối phương bắn ra đạo lưu quang kia thì thân hình của hắn đã nhoáng lên một cái, lưu quang màu đen kia ba một tiếng, bắn lên trên một thân đại thụ, khiến cho thân đại thụ kia nổ tung, nhưng Diệp Huyền cũng đã biến mất bên trong cánh rừng dày đặc rồi.

Trong số mấy người, chỉ có Phù Ngọc Ninh là không may mắn như vậy, thực lực lại không bằng mấy người Thanh Lăng, căn bản chưa kịp phản ứng thì đầu đã bị bắn vỡ nát, bỏ mạng tại chỗ.

Thấy một màn này thì sắc mặt của Mạc Sâm lập tức trở nên vô cùng khó coi, theo như gã nghĩ thì với thực lực của mấy người Diệp Huyền căn bản đều phải bị mình hành hạ tới chết mới đúng.

Chỉ là không ngờ lần ra tay vừa rồi chỉ giết chết được có một người, cư nhiên để cho ba người còn lại chạy thoát.

Tâm thần của gã nhất động thì lập tức đuổi về phía Diệp Huyền, ba người sống sót kia, người mà gã và lục vương tử muốn giết nhất chính là Diệp Huyền, về phần Thanh Lăng và Tả Lưu thì để đó lát nữa giết sau cũng không muộn.

- Dừng lại cho ta.

Trong nháy mắt khi Mạc Sâm lướt đi thì Triệu Duy đứng một bên đột nhiên tức giận gầm lên một tiếng, đánh về phía Mạc Sâm.

Trên đỉnh đầu của gã, một đạo võ hồn hư ảnh có hình dạng như một con chồn màu đen xuất hiện, răng nanh bén nhọn, quanh người Triệu Duy lập tức xuất hiện lôi quang lập lòe, đánh về phía Mạc Sâm.

- Cút!

Mạc Sâm nhìn cũng không nhìn, đánh ra một chưởng, ầm một tiếng, Triệu Duy tới như thế nào thì văng ngược về như thế đó, điện lưu trên người tán loạn, miệng phun máu tươi.

Triệu Duy cắn răng một cái, giơ tay phải lên, đột nhiên có một vật thể màu đen bắn ra, nổ bùm một cái trên đỉnh đầu của Mạc Sâm, hóa thành một cái lưới lớn, ập xuống chỗ Mạc Sâm.

Cái lưới lớn màu đen này chính là hồn võng mà Triệu Duy chuẩn bị để bắt thiểm điện điêu, vì để cho mấy người Diệp Huyền có thêm chút thời gian chạy trốn, lúc này gã cũng bất chấp không quan tâm được nhiều như vậy nữa.

Hồn lực của luyện hồn sư nhất phẩm thi triển ra, Triệu Duy toàn lực thôi động hồn võng, ngăn cản hành động của Mạc Sâm.

Ngay khi cái lưới lớn màu đen kia rơi xuống thì trong lòng Mạc Sâm liền cả kinh, sao gã có thể không nhìn ra điểm thần kỳ của hồn võng này chứ.

- Phá!

Trong mắt của gã đột nhiên trở nên mê huyễn, đánh ra một quyền, đồng thời liền có một cỗ hồn lực ba động vô hình lan ra.

Cái lưới lớn màu đen có thể trói chặt được huyền thú nháy mắt liền bị phá vỡ một lỗ hổng lớn, hồn lực vô hình trong hư không va chạm lẫn nhau, Triệu Duy run lên, mềm oặt ngã xuống mặt đất.

- Luyện hồn sư nhị phẩm.

Gã khiếp sợ nhìn về phía Mạc Sâm, trong lòng triệt để trầm xuống, thân là luyện hồn sư nhất phẩm nên gã biết rõ sự đáng sợ của luyện hồn sư.

Bình luận

Truyện đang đọc