HUYỀN THIÊN TÔN ĐẾ

- Hay, hay cho lời khuyên của ngươi, Hứa Thành, lời này của ngươi tự mãn quá mức rồi.

- Ta nói cho các ngươi biết, Diệp Phách Thiên ta khi xưa tới Thanh Sơn Trấn, dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng, có khó khăn gì mà ta chưa từng gặp, nhưng chưa từng để ai khinh khi!

- Muốn ta bán trang viên, giao đệ tử Diệp gia ra, ngoan ngoãn rời đi quả là nằm mơ, Diệp Phách Thiên ta một thân thiết cốt hiên ngang, không làm được những việc nhục nhã tôn nghiêm thế này!

- Hứa chấp sự ngươi muốn phong sát ta sao? Vương gia muốn phong sát ta đúng không? Không sao hết, các ngươi cứ thoải mái phong sát, Diệp Phách Thiên ta không tin, các ngươi có thể một tay che trời hết Thanh Sơn Trấn!

- Cho dù các ngươi có thể một tay che trời thì Diệp gia ta cũng có thể mang dược liệu tới Lam Nguyệt thành bán, bán ở quanh thành cũng được, dược liệu của Diệp gia ta là đứng đầu ở mấy dặm quanh đây, không sợ không có ai biết nhìn hàng!

Diệp Phách Thiên bạo phát, thanh âm nương theo huyền khí cường hãn, chấn cho cả quãng trường ầm ầm nổ vang, khiến cho đám người đứng nhìn đột nhiên biến sắc.

Cả quảng trường vốn đang ồn ào náo động, sau một tiếng rống giận của lão thì lập tức im phăng phắc.

Tất cả mọi người ngây người nhìn Diệp lão gia tử.

Khí phách, quá khích phách.

Uy nghiêm của lão gia tử thật sự là không hề thua năm đó, những thế hệ trước của Thanh Sơn Trấn này đều biết rõ, Diệp lão gia tử năm đó làm cách nào để thân cô thế cô một mình tạo nên cơ nghiệp như ngày nay ở Thanh Sơn Trấn.

Hôm nay bảo đao vẫn không già.

Diệp lão gia tử đứng sừng sững ở đó, uy nghiêm cuồng phách kia, khiến cho người ta không dám nhìn thẳng, giống như trở về những năm tháng oai hùng xưa kia.

- Hay cho một câu không tin của ngươi.

Hứa chấp sự đột nhiên đứng lên, mặt đanh lại, nheo mắt.

- Diệp lão gia tử, ta tốt bụng cho ngươi lời khuyên, ngươi đã không lĩnh tình mà còn coi lòng tốt của ta thành lòng lang dạ thú thì ta chờ xem, dưới thế lực của hiệp hội luyện dược sư ta, ngươi sẽ bán dược liệu kiểu gì.

- Ta nói rõ ở đây, hiệp hội luyện dược sư ta từ hôm nay trở đi sẽ toàn lực phong sát Diệp gia, bất luận những mối làm ăn gì có liên quan tới Diệp gia ta đều sẽ từ chối không nhận, chỉ cần bất kỳ kẻ nào làm ăn với Diệp gia thì chính là kẻ thù của hiệp hội luyện dược sư ta.

Lời này vừa ra thì toàn trường liền ồ lên.

Hứa chấp sự làm vậy là muốn ép chết Diệp gia, hiệp hội luyện dược sư là tổ chức thế nào? Đây chính là một trong những quái vật khổng lồ đáng sợ nhất Lam Nguyệt thành, có những lời này của Hứa chấp sự thì còn ai dám hợp tác với Diệp gia nữa?

Diệp gia muốn đem dược liệu tới Lam Nguyệt thành, không sao hết, nhưng xe ngựa thì sao? Hậu cần thì thế nào? Không có mã hành và thương hội chịu hợp tác với Diệp gia thì dược liệu của Diệp gia cũng chỉ có thể để nát trong kho hàng của mình mà thôi.

Xem ra lần này Diệp gia thật sự đã không còn khả năng xoay người rồi.

Ngay sau đó liền có một tiếng rống giận dữ chói tai đột nhiên vang lên trên quảng trường.

- Hứa Thành tên chết giẫm nhà ngươi, ai cho ngươi cái quyền đại diện cho hiệp hội luyện dược sư hả.

Tiếng quát này vang lên khiến cho đám người ở quảng trường nhao nhao lên, sau đó đám người phía ngoài chợt tản ra, một đám người nổi giận đùng đùng đi vào.

- Lương đại sư!

Nhìn thấy người dẫn đầu là ai, Hứa chấp sự mới ban nãy còn cuồng vọng không ai bằng lập tức sợ ngây người.

- Bốp!

Một cái bạt tai giáng thẳng lên mặt của Hứa chấp sự, đánh cho gã văng ra xa vài mét.

- Thứ chết tiệt, dám diễu võ giương oai ở đây, phong sát Diệp gia, ngươi đã được sự cho phép của ta chưa?

- Chỉ là một tên chấp sự mà thôi, mẹ nó ngươi có quyền gì mà đòi phong sát Diệp gia?

- Không ngoan ngoãn làm cho tốt chức chấp sự của ngươi, lại đi làm chó cho Vương gia, ngươi có còn là chấp sự của hiệp hội luyện dược sư ta hay không?

- Là ai cho ngươi lá gan đòi phong sát Diệp gia? Còn làm kẻ thù của hiệp hội luyện dược sư ta? Ta nhổ vào, ngươi cũng xứng sao! Bây giờ ta nói rõ cho ngươi biết, Hứa Thành ngươi bị Lương Phương ta trục xuất khỏi hiệp hội luyện dược sư.

- Kể từ bây giờ, ngươi không còn là chấp sự của hiệp hội luyện dược sư ta nữa, ngươi không còn quyền đại diện cho hiệp hội luyện dược sư ta để đưa ra bất kỳ quyết định nào nữa!

- Cút!

Lương đại sư bộc phát, giống như sơn băng địa liệt, biển gầm gió xoáy, khiến cho tất cả mọi người có mặt ở đây trợn mắt há mồm, trong nháy mắt đều loạn cào cào, hoàn toàn không hiểu đang xảy ra chuyện gì.

Hứa chấp sự lúc nãy còn uy phong lẫm lẫm bây giờ lại quỳ rạp trên mặt đất như một con chó, gã ôm mặt, cũng sợ tới mức ngây ra.

Người của Vương gia, Lý gia và Lưu gia cũng choáng váng.

Lương Phương, Lương đại sư, là người phụ trách của hiệp hội luyện dược sư ở Thanh Sơn Trấn, chuyện này người dân trong Thanh Sơn Trấn không ai không biết.

Nhưng mọi người cũng đều biết, Lương đại sư luôn ở mãi trong phòng tu luyện, bình thường ở hiệp hội luyện dược sư có chuyện gì đều do Hứa chấp sự và Hà chấp sự ra mặt xử lý.

Hôm nay Hứa chấp sự vừa mới tuyên bố phong sát Diệp gia xong thì Lương đại sư lại đi ra, điều này đại biểu cho cái gì? Đại biểu cho nội bộ hiệp hội luyện dược sư không thống nhất ý kiến.

Địa vị của Hứa chấp sự ở hiệp hội luyện dược sư không hề thấp, nhưng cũng chỉ là một chấp sự, so với người phụ trách, thân là luyện dược sư nhất phẩm như Lương đại sư thì vẫn kém quá xa.

- Bốp bốp bốp!

Đúng lúc này, một tiếng vỗ tay vang lên vọng khắp quảng trường.

Diệp Huyền ung dung bước ra từ trong đám người.

- Đánh rất hay, Lương đại sư không hổ là người phụ trách của hiệp hội luyện dược sư Thanh Sơn Trấn ta, quả nhiên căm thù cái ác, chúng ta bội phục, một tên chấp sự nho nhỏ mà cũng dám đứng ra đòi đại diện cho hiệp hội luyện dược sư, không sợ người ta cười rụng răng.

- Lương đại sư, vừa rồi tên Hứa chấp sự này đã tuyên bố muốn phong sát Diệp gia ta, không biết Lương đại sư thấy thế nào?

- Ha ha, Huyền thiếu nói đùa.

Trên đường đi tới đây Lương đại sư cũng đã biết tên của Diệp Huyền, lão khinh khỉnh nhìn về phía Hứa chấp sự, khinh thường nói.

- Hứa Thành là cái thá gì, lời hắn nói căn bản không đáng một xu, dược liệu của Diệp gia luôn là dược liệu tốt nhất ở Thanh Sơn Trấn. Hiệp hội luyện dược sư ta nguyện ý tăng lên năm phần trăm, không, mười phần trăm, không không, hai mươi phần trăm thì được hơn, tăng giá lên hai mươi phần trăm mỗi năm, ký hợp đồng thu mua mười năm với Diệp gia.

Bình luận

Truyện đang đọc