HUYỀN THIÊN TÔN ĐẾ

Trong lúc lão khiếp sợ, không chút nghĩ ngợi há mồm phun ra một ngụm tinh huyết, hồn lực tứ phẩm đỉnh phong nhanh chóng bao trùm lên ngụm tinh huyết kia, nhanh chóng hóa thành từng đạo phù văn kỳ dị bay ra khắp đất trời, chỉ một nhoáng liền tràn đầy hồn lực ba động nồng đậm.

Thời khắc mấu chốt thế này, Lữ Hạo cũng không dám che dấu thực lực của mình chút nào nữa.

Hồn lực ba động vừa xuất hiện thì mấy người Âu Dương Tiêu Sơn bên cạnh Diệp Huyền lập tức cảm giác trong lòng trầm xuống, giống như có một cỗ lực lượng khủng bố đang chế trụ võ hồn của bọn họ, khiến thực lực của bọn họ trong nháy mắt liền giảm mạnh.

Hồn phù áp chế? Diệp Huyền nhướng mày, chợt cười lạnh, một đôi đồng tử đột nhiên biến thành màu xanh, đồng thời hồn lực đạt tới tam phẩm đỉnh phong biến ảo thành một thanh lợi kiếm vô hình, đột nhiên bắn vào bên trong hồn phù áp chế kia, dùng một loại gốc độ vô cùng quỷ dị, nháy mắt liền xé rách tan tành hồn phù mà Lữ Hạo thi triển ra, mất đi khả năng áp chế.

Giao phong cùng nhau nói ra thì dài, nhưng thật ra chỉ là chuyện diễn ra trong nháy mắt.

Sau khi hồn phù bị phá, khuôn mặt của Lữ Hạo đã hoàn toàn biến thành tái nhợt, không kịp thi triển thủ đoạn gì nữa, trơ mắt nhìn mấy người Âu Dương Tiêu Sơn ầm ầm chém thẳng vào trong đội ngũ bên phía Ngụy Hoành tỉnh đốc.

Chỉ mới giao phong có một đợt, bên phía Lữ Hạo liền có gần mười võ giả bị giết chết, trong đó có bảy địa võ sư, hai thiên võ sư.

Thực lực của phía Lữ Hạo vốn đã yếu hơn so với bên phía Diệp Huyền, sau khi chết đi nhiều người như vậy thì trong nháy mắt liền sụp đổ, tiếng kêu thảm thiết vang lên không ngừng, liên tục có người bị chém chết.

- Lữ Hạo đại sư….

Đám người Ngụy Hoành liên tục lùi lại phía sau, trong nháy mắt liền nhìn về phía Lữ Hạo cầu xin giúp đỡ.

- Khốn kiếp!

Trong lòng Lữ Hạo thầm mắng không thôi, liên tục bị Diệp Huyền áp chế khiến lão triệt để mất đi bình tĩnh, trong mi tâm, hồn lực tứ phẩm đỉnh phong đột nhiên hóa thành một đạo sóng xung kích vô hình đánh về phía Diệp Huyền, muốn dựa vào tu vi hồn lực cường đại, đánh vào trong não hải của Diệp Huyền, nháy mắt đánh nát hồn hải của hắn.

Diệp Huyền cười lạnh, sao có thể không biết được Lữ Hạo đang nghĩ gì, hắn cũng không ngăn cản, mặc cho hồn lực của đối phương tiến vào trong cơ thể của mình, đồng thời điều khiển hồn lực trong não hải của mình nhanh chóng tạo thành hồn thức hình đao bổ lên hồn lực vừa xông vào của đối phương.

Diệp Huyền biết rõ tu vi hồn lực của hắn so với Lữ Hạo thì còn kém một chút, nhưng đối với vận dụng hồn lực thì hắn mạnh hơn đối phương rất nhiều, bởi vậy cho nên sau khi biết rõ Lữ Hạo muốn dùng hồn lực tập kích hắn thì hắn lập tức tương kế tựu kế, dẫn dụ hồn lực của đối phương vào trong cơ thể mình, để đả thương đối phương.

Diệp Huyền có thể thấy được, tu vi của Lữ Hạo này ước chừng ở thiên võ sư tam trọng đỉnh phong, mà tu vi hồn lực thì là tứ phẩm đỉnh phong, một luyện hồn sư tứ phẩm, cho dù chỉ là thiên võ sư tam trọng, chính thức đánh nhau thì tuyệt đối không hề thua kém gì so với tên võ tông Trương Khuê của Ảnh Sát Môn trước đó không lâu tới ám sát mình.

Chỉ cần có thể khiến hồn lực của đối phương bị trọng thương, khiến cho đối phương trong nháy mắt mất đi thủ đoạn của luyện hồn sư thì cho dù là thiên võ sư tứ giai cũng sẽ dễ dàng giải quyết.

Lữ Hạo thôi động hồn lực của mình tới mức tận cùng, lão và Diệp Huyền đều như nhau, muốn lợi dụng hồn lực công kích để nháy mắt khiến đối phương bị trọng thương, lão cũng đã nhìn ra, đám người Âu Dương Tiêu Sơn sở dĩ có thể có chiến lực cường đại như vậy hoàn toàn là bởi vì có Diệp Huyền trợ giúp, chỉ cần Diệp Huyền trọng thương thì thực lực của những người khác cũng sẽ nhanh chóng giảm xuống.

Chính là Lữ Hạo thật sự không ngờ, sau khi hồn thức của lão tiến vào trong thân thể của Diệp Huyền, thì đột nhiên lại truyền tới một trận đau đớn kịch liệt, giống như có ngàn vạn lưỡi đao sắc bén điên cuồng cắt hồn thức của lão, nháy mắt liền cắt hồn lực của lão chia năm xẻ bảy.

Hồn thức đau đớn, Lữ Hạo lập tức biết rõ không ổn, đối phương thậm chí còn có công pháp hồn thức, hơn nữa còn là công pháp hồn thức công kích tương đối lợi hại.

Nếu như là luyện hồn sư bình thường, bị Diệp Huyền tấn công như vậy thì sẽ lập tức luống cuống thất thần, mất đi khả năng chống cự, nhưng Lữ Hạo tới từ đại tông môn lại không phải người mà luyện hồn sư bình thường có thể so sánh được, lão không chút nghĩ ngợi lại cắn răng phun ra thêm một búng máu, cưỡng chế chặt đứt hồn thức mà lão đưa vào trong cơ thể Diệp Huyền, để hồn thức còn lại lui ra.

Trải qua một loạt giao phong như vậy, sự kinh hãi trong lòng Lữ Hạo đã nhiều hơn tổng số mấy chục năm qua cộng lại, hồn thức của lão bị thương, cũng không cố giúp đám Ngụy Hoành chống cự công kích nữa, đưa tay ném ra một viên cầu màu đen, đồng thời bản thân lão thì nhanh chóng rút lui.

Ầm!

Viên cầu màu đen đột nhiên nổ mạnh ở giữa không trung, khói mù màu đen kết hợp cùng một cỗ võ hồn chi lực cường hoành nháy mắt liền lan ra, đâm vào võ hồn của những người ở đây khiến cho nó tê rần giống như bị kim châm vào.

Nhờ đợt hỗn loạn này, Lữ Hạo nhanh chóng lui về chỗ đình viện trước kia.

Diệp Huyền lập tức liền phát hiện, tên Lữ Hạo này nhất định là đánh không lại cho nên muốn chạy trốn, nhưng hắn sao có thể để cho đối phương chạy trốn được chứ, sau khi dặn dò mấy người Âu Dương Tiêu Sơn một cái thì toàn thân Diệp Huyền liền hóa thành một đạo lưu quang, không quan tâm tới màn khói trước mắt, đuổi theo Lữ Hạo chạy vào trong đình viện.

Lữ Hạo và Diệp Huyền vừa mới rời đi, đám Ngụy Hoành lập tức trợn tròn mắt, sở dĩ bọn họ kiên trì tới lúc này cũng là vì tin tưởng thực lực của Lữ Hạo, nhưng thật không ngờ, Lữ Hạo như chúa cứu thế trong lòng bọn họ cư nhiên lại bỏ chạy đầu tiên, trong lúc luống cuống thất thần lại bị cấm vệ quân do Âu Dương Tiêu Sơn suất lĩnh không ngừng giết chết, máu tươi văng ra khắp bốn phía.

Ba!

Diệp Huyền hóa thành một đạo lưu quang, nháy mắt liền tiến vào trong đình viện phía trước.

Bên trong đình viện này không có gì hết, chỉ có một địa đạo đen thui xuất hiện ở trước mắt Diệp Huyền, Diệp Huyền không chút nghĩ ngợi, trực tiếp nhảy xuống địa đạo kia.

Bên dưới địa động là một thạch động tối đen, Diệp Huyền đi tới, liền cảm thấy không ổn, một cỗ võ hồn chi lực âm lãnh nhanh chóng bao vây lấy hắn, nơi tầm mắt có thể nhìn tới có một con rắn lớn toàn thân bao phủ bởi khí tức âm lãnh, tản ra võ hồn chi lực nồng đậm, há miệng cắn về phía hắn.

Bình luận

Truyện đang đọc