HUYỀN THIÊN TÔN ĐẾ

Gã biết rõ, nếu như nói ra có lẽ còn có thể giữ được một con đường sống, nếu như không nói ra, một khi bị tra ra thì tuyệt đối chỉ có một đường chết mà thôi.

Sau khi nghe quản sự trung niên nói xong thì Sở Vân Phi tức giận tới mức toàn thân run lên, đánh một chưởng khiến cho đối phương bay ra ngoài, phun ra máu tươi.

- Đồ hỗn trướng, ta để cho ngươi làm khảo quan ở đây, ngươi lại lén ta thu tiền, chẳng lẽ ngươi cho rằng Sở vương ta đây chỉ là để bài trí hay sao.

- Đại nhân, ta sai rồi, van cầu ngươi tha cho tiểu nhân một mạng đi.

Quản sự trung niên cuống quít dập đầu, cả người ướt đẫm máu tươi, bộ dạng vô cùng thê thảm.

Ánh mắt của Sở Vân Phi lạnh như băng, tỏa ra sát khí, tức giận quát lớn:

- Người đâu!

Hai hộ vệ thiên võ sư trước cửa lập tức đi vào, cúi người hành lễ.

- Mau ném kẻ này ra ngoài cho ta, đánh một trăm hèo, sau đó nhốt vào đại lao thiết huyết vệ, đợi chờ xử lý.

- Không, đại nhân, xin tha mạng!

Sắc mặt của quản sự trung niên tái nhợt, điên cuồng cầu xin tha thứ.

Thiết huyết vệ chính là một nhánh trong cấm vệ quân, chuyên môn xử lý những án kiện hình sự trong vương thành, đại lao của nơi này tuyệt đối là địa ngục trần gian.

Một người sống đi vào, có thể lết nửa cái mạng đi ra thì đã coi như cảm tạ trời đất rồi.

- Hừ!

Sở Vân Phi hừ lạnh một tiếng, đối với lời cầu xin tha thứ của quản sự trung niên, gã chẳng quan tâm tới, gã không phải người hiếu sát, đối phương có thể đảm nhiệm chức vụ quản lý khảo hạch của gã, đương nhiên cũng là người thân tín của gã rồi.

Chỉ là như vậy mới khiến cho gã không dễ dàng tha thứ.

Đối phương muốn chút tiền hối lộ cũng không sao, chỉ cần tận tâm tận lực làm tốt chuyện gã giao phó là được, chỉ là không ngờ, người này vì tư dục bản thân mà cư nhiên xem khảo hạch mà bản thân bố trí thành trò đùa.

Khảo hạch suốt mười năm, khó khăn lắm mới để cho gã tìm được một thiên tài, nhưng không ngờ, lại bị tư dục của bản thân tên quản sự trung niên này, khiến cho hỏng bét, khỏi nói cũng biết cơn giận trong lòng Sở Vân Phi lớn tới mức nào.

Sau khi xử lý xong chuyện của tên quản sự trung niên kia, Sở Vân Phi lại hỏi hai hộ vệ tới, hỏi kỹ càng.

Cuối cùng cũng biết được một chút manh mối từ chỗ của hai hộ vệ kia.

Vị thiếu niên tới khảo hạch cuối cùng cũng không phải đi tới một mình, mà là do một vị nữ lão sư của học viên đưa tới, tuy rằng hai hộ vệ không biết tên tuổi của vị lão sư này, nhưng lại biết vị lão sư này có giám thị lệnh của học viện, thuộc về cao tầng của học viện, nếu không thì hai người bọn họ cũng sẽ không cho vào khi khảo hạch đã kết thúc như vậy.

Giám thị lệnh của học viện?

Sở Vân Phi chiếm được manh mối từ trong miệng của hộ vệ, lúc này mới thở phào một hơi.

Cao tầng có thể sở hữu giám thị lệnh của học viện này ở Huyền Linh học viện cũng không nhiều, nếu như vậy thì muốn tìm được thiếu niên này sẽ dễ dàng hơn rồi.

- Không ngờ Lưu Vân Quốc ta cư nhiên còn có thiên tài cỡ này, phá vỡ huyễn cảnh của mộc nhân chiến trận, lại còn có thể thể hiện ý cảnh của lưu thủy kiếm ý tới mức này, ta thật sự muốn xem xem, người này rốt cuộc là ai?

Trong mắt Sở Vân Phi lóe ra một tia tinh quang kích động.

Kỳ thật thứ gã mong muốn nhất chính là muốn tham khảo một phen cùng học viên kia, rốt cuộc là đối phương tu luyện lưu thủy kiếm ý kia thế nào? Thế nào lại mạnh hơn gã nhiều tới vậy.

Loại kiếm ý, ý cảnh vừa rồi, cần phải có cảm ngộ cỡ nào với võ đạo mới có thể miêu tả ra được.

Trong lòng Sở Vân Phi nóng vội, nhanh chóng đi tới phòng làm việc của Huyền Linh học viện, hỏi thăm về chuyện giám thị lệnh của học viện.

Lấy thân phận của Sở Vân Phi, sau khi biết được yêu cầu của gã, lập tức liền có phó viện trưởng của học viện tự mình tiếp đãi, hơn nữa còn mang theo danh sách cao tầng có được giám thị lệnh của học viên đặt ra trước mặt của hai vị hộ vệ,

Giám thị lệnh của giám thị bộ, những lão sư có được nó ở Huyền Linh học viện cũng không nhiều lắm, tổng cộng chỉ có bảy tám người, huống hồ gì là lão sư xinh đẹp.

Trong ánh mắt chờ mong của Sở Vân Phi, hai vị hộ vệ kia lại lắc đầu:

- Đại nhân, trong danh sách này không có người đó.

- Cái gì? Các ngươi không nhìn nhầm đấy chứ?

Sở Vân Phi lập tức nóng nảy.

Hai vị hộ vệ lập tức tỏ vẻ mình không nhìn nhầm, vị lão sư kia có dung mạo tuyệt mỹ, bọn họ căn bản sẽ không nhận lầm, không phải bất kỳ ai trong số này hết.

Sở Vân Phi liền nhìn về phía phó viện trưởng, phó viện trưởng cũng nghi hoặc không thôi:

- Sở vương đại nhân, những vị lão sư có được giám thị lệnh ở Huyền Linh học viện của chúng ta tuyệt đối chỉ có vài người này, căn bản không có người khác, có phải là hai vị thủ hạ của ngươi nhầm lẫn ở đâu rồi không?

Giám thị lệnh là vật vô cùng quan trọng, căn bản không thể nào đưa cho những lão sư bình thường được.

Sở Vân Phi đương nhiên cũng không cho rằng vị phó viện trưởng này lừa dối gì mình, gã linh quang chợt lóe, lập tức nghĩ ra một chủ ý:

- Lý phó viện trưởng, có phải là vì lý do nào đó mà ngươi đã bỏ sót một vài người rồi không, nếu như có thể, xin mang danh sách lão sư của học viện các ngươi ra đây, để cho hai thủ hạ của ta xem qua một chút.

Danh sách lão sư của Huyền Linh học viện, tuy rằng không phải thứ tuyệt mật gì, nhưng cũng không phải bất kỳ ai cũng có thể xem, chỉ là Sở Vân Phi đã nói như vậy thì Lý phó viện trưởng cũng không thể cự tuyệt được, danh sách tất cả lão sư nhanh chóng được đưa tới.

Hai gã hộ vệ xem hết một lần, không có, lại xem kỹ lại một lần nữa, vẫn không có.

Lần ngày, ngay cả Sở Vân Phi cũng cảm thấy nghi hoặc.

Nếu như không phải hai hộ vệ này một mực đi theo gã, vô cùng trung thành và tận tâm, Sở Vân Phi thậm chí sẽ cho là hai người bọn họ đang nói dối.

Sau khi cẩn thận hỏi han lại một phen, Lý phó viện trưởng cũng đột nhiên đứng lên, lạnh lùng nói:

- Sở vương đại nhân, ta dám khẳng định, Huyền Linh học viện chúng ta tuyệt đối không hề có vị nữ lão sư trẻ tuổi nào có giám thị lệnh hết, nếu như lời mà hai thủ vệ của ngài nói là thật thì như vậy cũng chỉ có một khả năng mà thôi, chính là người này giả mạo lão sư của Huyền Linh học viện ta, việc này, tại hạ nhất định sẽ điều tra rõ ràng.

Bình luận

Truyện đang đọc