HUYỀN THIÊN TÔN ĐẾ

Đây là yêu thú thứ sáu phục tùng, Diệp Huyền vốn tưởng rằng đã đến cực hạn nhưng căn cứ vào cảm giác thôn phệ vũ hồn phản hồi thì hắn phát hiện còn có thể thu phục thêm hai con nữa.

Diệp Huyền âm thầm phỏng đoán, rốt cuộc thôn phệ vũ hồn có lai lịch gì, chẳng những có thể đủ thôn phệ hồn niệm Huyền thú và thần hồn, nó còn có thể điều khiển huyền thú, hơn nữa nó chỉ là thôn phệ vũ hồn tam tinh nhưng có thể khống chế yêu thú ngũ giai, Diệp Huyền càng nghĩ càng cảm thấy khó tin.

Dựa theo cảm giác của mình, thôn phệ vũ hồn của mình có thể thu phục năm con yêu thú ngũ giai, bởi vì lúc trước thu phục bón côn yêu thú tứ giai cho nên chỉ có thể thu phục thêm hai con nữa.

Một con yêu thú ngũ giai tương đương với một cường giả ngũ giai, đặc biệt là yêu thú ngũ giai trong phù quang bí cảnh, cho dù đệ nhất cao thủ Lưu Vân quốc Sở Vân Phi cũng bị ép lâm vào hạ phong.

Xem ra phải nghĩ thêm biện pháp thu phục hai con yêu thú ngũ giai khác, nếu như điều kiện đầy đủ, Diệp Huyền chuẩn bị đổi bốn con yêu thú tứ giai lúc trước thành yêu thú ngũ giai, đến lúc đó năm con yêu thú ngũ giai, trừ Thiên Kim quốc Tề Hiền ra, đoán chừng hắn có thể hoành hành trong liên minh mười ba nước.

Nghĩ tới đây Diệp Huyền lập tức mỉm cười, đến lúc đó hắn mang những yêu thú này trở về gia tộc, cho dù hắn rời khỏi liên minh mười ba nước cũng có thể an tâm không ít.

Giống như xuyên sơn giáp lúc trước, Diệp Huyền bảo giáp long tìm kiếm linh dược ở gần đó, hắn lại đi về tìm Hạ Thất Tịch.

Bản thân Hạ Thất Tịch đang bị trọng thương, đặt nàng ở một mình như thế, trong nội tâm Diệp Huyền vẫn có chút không an lòng.

Chờ Diệp Huyền đi tới khu vực ban đầu thì hắn sững sờ, bởi vì Hạ Thất Tịch không còn ở nơi lúc trước, trên mặt đất chỉ có một vết máu do nàng lưu lại

Diệp Huyền nghi hoặc, thời gian hắn rời đi không dài, căn cứ hắn quan sát, Hạ Thất Tịch dường như không có năng lực rời đi một mình.

Chẳng lẽ có ai tới cứu nàng?

Diệp Huyền nghĩ như vậy, hồn thức của hắn tỏa ra khắp bốn phương tám hướng, ngay sau đó sắc mặt Diệp Huyền biến thành tức giận và lao đi.

Tại khu đất trống cách đó vài dặm.

Quần áo Hạ Thất Tịch nửa mở nằm tại đó, nàng tức giận nhìn người trước mặt.

Lúc Diệp Huyền dẫn giáp long rời đi, trong nội tâm nàng bi phẫn, vội vàng chữa thương tại chỗ nhưng nàng chưa tu dưỡng thương thế được bao lâu, đột nhiên có mấy võ giả đi tới, đầu lĩnh chính phó hội trưởng hồn sư tháp Đông Thăng quốc Lý Hạc.

Trong nội tâm Hạ Thất Tịch vui mừng, nàng vội vàng cầu Lý Hạc phó hội trưởng đi cứu Diệp Huyền, không nghĩ tới đám người Lý Hạc chẳng những không có đáp ứng, ngược lại còn dùng ánh mắt cổ quái nhìn da thịt lộ ra ngoài của Hạ Thất Tịch, ánh mắt mang theo dâm tà.

Trong lòng Hạ Thất Tịch lập tức biết rõ không tốt, bất chấp chữa thương, nàng miễn cưỡng chật vật bỏ trốn, dường nhưđaám người Lý Hạc chơi trò mèo vờn chuột nên chậm rãi đi theo nàng, trong ánh mắt còn mang theo vui mừng như chơi rất vui.

Tuy Hạ Thất Tịch cũng khôi phục một ít trong khoảng thời gian chữa thương nhưng tổn thương trên người của nàng quá nặng, mới đi được vài dặm liền ngã xuống đất, trơ mắt nhìn đám người Lý Hạc đi tới trước mặt mình.

Nhìn thấy Hạ Thất Tịch đi không được, Lý Hạc cười dâm tà hơn trước, nói:

- Hạ Thất Tịch, ngươi bây giờ không chạy được sao? Ta còn ưa thích nhìn thấy bộ dáng động lòng người của ngươi khi chạy, chậc chậc, eo nhỏ nhắn, tuổi trẻ thật tốt, ta rất thích.

- Hắc hắc, Lý Hạc phó hội trưởng, nghe nói nữ nhân này là êệ nhất mỹ nữ Thiên Kim quốc, là băng sơn mỹ nhân, ngươi nhấm nháp qua có thể cho bọn ta hưởng cùng hay không?

Hai tên đệ tử đi Đông Thăng quốc đi theo Lý Hạc cũng cười dâm đãng, bọn chúng nhìn chằm chằm vào dáng người của Hạ Thất Tịch.

- Các ngươi là tiểu nhân hèn hạ, nếu động tới ta, Thiên Kim quốc Chúc Thiên Lam đại sư nhất định sẽ không bỏ qua cho các ngươi.

Trong nội tâm Hạ Thất Tịch xấu hổ và giận dữ, nếu như biết rõ sẽ phát sinh chuyện bây giờ, nàng tình nguyện chết trong tay giáp long cũng không muốn bị đám người Lý Hạc dơ bẩn đụng phải.

- Ha ha, Chúc Thiên Lam, chúng ta làm việc, hắn làm sao có thể biết rõ, ngươi cứ yên tâm đi, Lý Hạc phó hội trưởng kinh nghiệm phong phú, cam đoan ngươi sẽ hưởng thụ cảm giác vui sướng nhất thế gian, hắc hắc hắc.

Một tên đệ tử nói rất dâm đãng.

Nữ tử như Hạ Thất Tịch, đứng nói hắn trước kia có thể âu yếm, ngay cả tư cách nói chuyện với nàng cũng không có, tưởng tượng thấy mình có thể hưởng thụ mỹ diệu từ thân thể của nàng, hạ thể của hắn cứng lên, trường bào phồng lên thành cây dù.

- Hỗn đản.

Hạ Thất Tịch hận không thể chết đi ngay lập tức nhưng toàn thân mềm yếu không có khí lực hành động.

- Được rồi, không cần nói nhảm làm gì, hai người các ngươi canh giữ chung quanh cho ta, hắc hắc, sau khi bản phó hội trưởng hưởng thụ xong sẽ tới phiên các ngươi.

Lý Hạc nói xong liền cười dâm đãng đi tới trước.

- Vâng!

Trong nội tâm hai tên đệ tử vui mừng lui xuống.

Nước mắt trong khóe mắt Hạ Thất Tịch chảy ròng, nàng muốn tự sát nhưng không có khí lực hành động..

- Hắc hắc.

Lý Hạc cười dâm một tiếng, điên cuồng lấy nhào tới.

Phù phù!

Lý Hạc còn chưa bổ nhào lên người Hạ Thất Tịch, bỗng nhiên có tiếng xé gió vang lên, ngay sau đó hai tên đệ tử hắn bảo rời đi đang lăn như bóng da tới trơớc mặt hắn.

Tròng mắt của hai tên đệ tử này mở to, dường như trước khi chết nhìn thấy thứ gì đó âất khó tin.

- Là ai? Cút ra đây cho ta.

Dục vọng trong nội tâm Lý Hạc đã biến mất không còn một mảnh, vẻ mặt kinh sợ nhìn vào rừng rậm cách đó không xa, toàn thân của hắn đằng đằng sát khí.

- Cặn bã!

Trong rừng có một đạo nhân ảnh chậm rãi đi tới, hắn mang theo sát cơ và tức giận, Diệp Huyền lạnh lùng nói ra hai chữ sau đó liền bước nhanh về phía trước.

- Thì ra là ngươi! Ha ha...

Thần sắc Lý Hạc vốn khẩn trương, sau khi nhìn thấy người đến là Diệp Huyền thì hắn cười ha ha, ngay cả nội tâm xao động cũng ổn định lại.

- Ta cho rằng là ai, thì ra là ngươi, như thế nào, chẳng lẽ ngươi còn nghĩ muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân sao?

Vẻ mặt Lý Hạc mang theo trào phúng, hiển nhiên hắn đang giễu cợt Diệp Huyền, chỉ là một tên đệ tử còn dám xuất hiện quấy rầy chuyện tốt của hắn.

- Diệp Huyền, ngươi... Ngươi không chết? Sao ngươi tới đây? Đi mau!

Hạ Thất Tịch vốn thống khổ hận không thể chết ngay lập tức, sau khi nhìn thấy Diệp Huyền thì vẻ mặt xấu hổ và giận dữ của nàng biến mất.

Bình luận

Truyện đang đọc