Chương 127
Lương Tiểu Ý sắp khóc đến nơi rồi, ủ rũ mà nhìn người đàn ông tao nhã trước mặt: “Sao anh lại có số điện thoại của trưởng khoa khoa em?”
Anh bày ra dáng vẻ kiêu ngạo, “Anh là Tô Lương Mặc, muốn có cái gì mà chẳng được?”
..Hai chuyện này không liên quan đến nhau có được không!
Lương Tiểu Ý biết trốn cũng không được, đáng thương xin anh tha: “Có thể… Có việc gì, chúng ta về nhà lại tiếp tục được không?”
“Chúng ta có chuyện gì chứ?” Tô Lương Mặc kiêu ngạo tỏ vẻ “không hiểu em đang nói gì”. “Vợ, có phải em nghĩ nhiều rồi không?”
Nghĩ nhiều cái con mẹ anh!
Lương Tiểu Ý cắn môi, trong lòng giạn dữ bất bình, rõ ràng là anh mưu đồ xấu xa. Nếu như không phải anh có ý đồ xấu xa, vì sao vô duyên cô cớ bắt người ta khóa cửa thoát hiểm lại, mà còn đem cô nhốt ở trong này nữa? Bây giờ thì hay rồi, ngược lại biến thành cô “nghĩ nhiều”!
“Vậy anh bắt người ta khóa cửa làm cái gì, cò không cho em đi ra nữa, anh đừng nói anh không có ý đồ xấu xa! Một bụng toàn ý nghĩ xấu!”
Lương Tiểu Ý xấu hổ giận dữ, mắt ngập lửa giận lườm anh. Nếu như ánh mắt có thể giết người, Tô Lương Mặc không biết đã bị giết bao nhiêu lần.
Bị ánh mắt “nóng bỏng” ấy nhìn chăm chú, Tô Lương Mặc nhêch môi lên một cách vô cùng hưởng thụ, cực kỳ vô sỉ nói: “Kì thật anh không có ý đồ xấu xa gì hết. Chỉ là muốn làm loại chuyện ôm hôn sờ như thế này như thế kia một chút mà thôi. Nếu không em nghĩ là chuyện gi”
Lương Tiểu Ý nghe vậy mau tức điên lên rồi, ôm hôn sờ một chút???
Cô nghĩ kĩ, cảm thấy bụng dạ người đàn ông này cũng quá xấu xa rồi, so sánh cấp độ, cô hoàn toàn không phải hủ của tên đàn ông bụng dạ xấu xa này. Dù sao chiến đấu đến cuối cùng, khẳng định anh lại chiếm được chiến thắng.
Nghĩ thông điểm này, cô xấu hổ nhắm mắt lại, cắn răng, không để ý nữa, nói: “Được, em nói cũng bằng không… ôm hôn sờ… những việc này, chúng ta về nhà rồi tiếp tục”
Tô Lương Mặc nhịn cười trong lòng, cố ra vẻ nghiêm túc nói: “Dựa theo cách em nói, cũng không phải không được…” Nhìn anh có vẻ cực kỳ dễ nói chuyện, rồi đột nhiên lại chuyển đề tài, nói: “Vậy lỡ như em quyt nợ thì sao? Không được, em bắt buộc phải cho anh cái cam đoan”
“Được, em cam đoan…”
“Anh không muốn cam đoan bằng miệng, cũng không có ai làm chứng, lỡ như đến lúc đó em chơi xấu, anh biết lí lẽ với ai?”
Lương Tiểu Ý hung hăng nhìn anh hằm häm, giọng nói như phát ra từ trong kẽ răng: “Anh, rốt, cuộc, muốn, như, thế, nào?”
“Như thế này đi!” Ngón tay thon dài của Tô Lương Mặc móc từ trong túi áo ra một chiếc bút máy Pike cùng với một tập chỉ phiếu.
Lương Tiểu Ý không hiếu cho lắm… đây là muốn làm cái gì? Muốn cô ký séc cam đoan với anh?
Tô Lương Mặc không nói, bàn tay phóng khoáng viết cái gì đó lên trên tấm séc. Viết xong đưa cho Lương Tiểu Ý, Lương Tiểu Ý khó hiểu cầm lấy nhìn, xem xong cô suýt chút nữa tức đến phát điên.
Tô Lương Mặc tại mỗi tấm séc phía sau viết “phiếu ôm hôn sờ”! Mà còn viết tận mười tời Lương Tiểu Ý ngước mắt nhìn về phía Tô Lương Mặc, ý đồ kéo dài thời gian, “Đây là cái quái gì vậy?”
“Phiếu ôm hôn sờ, chữ phía trên viết rất rõ ràng mà!” Tô Lương Mặc tỏ vẻ “em không biết đọc à?”.
Lương Tiểu Ý hít sâu một hơi, hòng không nổi giận: “Mục đích của sổ séc là để viết séc”
Anh nghĩ cũng không thèm nghĩ nói: “Nhưng cũng chẳng ai quy định là không được dùng để viết nợ mà? Dù sao cũng đều là giấy, không phải sao?”
Mẹ kiếp!
Lương Tiểu Ý giận dữ bất bình, cô cắn răng trừng mắt nhìn anh, “Mười tời”
“Mới mười tờ, không nhiều” Anh biếng nhác nói, khoanh tay tao nhã khuyên cô: “Dù sao anh cũng không có vấn đề gì, anh còn chưa từng thử “ôm hôn sờ” ở cầu thang bộ, so với “phiếu ôm hôn sờ”, kỳ thật anh càng muốn ở đây với em cơ!”