MẬT SỦNG SAU CƯỚI: LÃO CÔNG THẬT CAO LẠNH

Chương 936


‘Sau đó, anh lại tiếp một cuộc điện thoại nữa: “Lục Trầm, giao cho cậu một nhiệm vụ, hiện tại đến trường học đón Đại Bảo Tiểu Bảo, từ giờ trở đi, dẫn hai đứa đi khỏi thành phố S!


“Sao cơ? Tên Tô kia, sao lại muốn tôi dẫn con cậu đi chơi thay người bố như cậu thế..” Nghe thấy Tô Lương Mặc muốn anh ta dẫn hai tên quỷ nhỏ nhà đó đi chơi, Lục Trầm lập tức bực đến giơ chân.


“Cậu không có quyền lựa chọn” Tô Lương Mặc lạnh giọng, nói xong liền cúp điện thoại Lục Trầm giật mình, giờ mới ý thức được đối phương không không bình, sửng sốt một lúc anh mới kêu lên: “Alo alo alo?”


“Đệch! Cứ thế cúp luôn hả?” Nói tới nói lui, Lục Trầm vẫn lập tức cầm lấy chìa khóa xe, nhanh chóng ra cửa.


Nhưng… tên họ Tô đó giở trò gì đây?


Leo lên xe, anh ta lại gọi lại một cuộc điện thoại khác cho Tô Lương Mặc: “Alo, cậu đang bày trò gì đấy?”


“Cậu chớ xía vào.”


“Cậu không cho tớ lo thì đừng bảo tôi chăm con hộ cậu, tớ phải được biết nguyên nhân!”


“Nói rồi, cậu chớ xía vào, làm tốt việc tớ giao cho cậu đi” Tô Lương Mặc bên kia đầu dây lạnh lùng nói: “Mang nhiều người một chút, đón được hai đứa lập tức ra sân bay. Nếu hai đứa không chịu đi, chỉ căn không làm người bị thương thì cậu dùng cách gì cũng được, có nhét lên máy bay thì cũng nhét cả hai vào cho tôi, đi ngay đĩ!”


“Này! Họ Tô kia, cậu đang đùa tớ đấy à?” Lục Trầm không tin nổi những gì mình vừa được nghe.


“Bảo cậu thế nào thì cậu cứ làm theo như thế. Nói nhiều làm gì.”


Anh nói xong liền cúp điện thoại.


“Sao lại là chú tới đón bọn cháu?” Lương Chỉ Hoành lạnh lùng nhìn Lục Trầm, lại nhìn thoáng qua em trai đứng cạnh mình: “Còn nữa, sao phải đi vội như vậy?”


Lục Trầm lái xe, không đáp lời Chớ nhìn anh ta bình thường cà lơ phất phơ, thế nhưng động đến việc quan trọng, chưa bao giờ có chuyện qua loa. Tô Lương Mặc không nói có chuyện gì xảy ra. Nhưng cậu ta vừa căng thẳng vừa nghiêm túc dặn dò anh ta như vậy đương nhiên là có chuyện lớn rồi. Mà chuyện này còn không thể để cho hai đứa Đại Bảo Tiểu Bảo biết.


Cặp mắt đảo hoa của Lục Trầm đảo qua kính chiếu hậu, anh kiên trì nguyên tắc nói nhiều lộ nhiều, im miệng tốt nhất. Hai tên nhóc nhà Tô Lương Mặc tỉnh ranh vô cùng, nếu nói nhiều một hai câu lại khiến hai đứa nghe ra chuyện gì mất.


Sắc mặt Lương Chỉ Hoành căng thẳng: “Dừng xe!” Cậu quát lớn.


“Dừng xel” Cậu thấy Lục Trầm không có phản ứng gì lại quát lên một tiếng.


“Chỗ này là đường cao tốc, không thế dừng xe”


“Cậu cả Lục còn sợ mấy trò phạt tiền nho nhỏ này?” Lương Chỉ Hoành lạnh nhạt nói “Đương nhiên là sợ chú, chú là công dân văn minh mà”


Lương Chỉ Hoành cũng đã nhìn ra Lục Trầm đang vòng vo với mình, đôi môi mỏng giống Tô Lương Mặc mím lại trầm tư: “Có phải mami của cháu xảy ra chuyện rồi?”


“Mami của cháu có chuyện gì không làm sao chú biết được, cháu đi mà hỏi daddy của cháu, chú cũng có phải daddy cháu đâu chứ”


Lục Trầm tặc lưỡi… Nhấi con đoán đúng đến tám phần mười rồi uy cả anh ta cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng có thể làm cho Tô.


Lương Mặc căng thẳng như vậy chỉ có Lương mập mà thôi.


“Ài, cháu cũng đừng trách chú, chú cũng không biết chuyện gì thật” Lục Trầm vô lại nói rằng: ‘Nếu không, điện thoại di động cho chau dùng này?” Nói xong còn giả vờ rút điện thoại ra khỏi túi áo vest đưa cho cậu nhóc.


“Há” Người sau cười lạnh một tiếng: “Nếu như ông ta không muốn nhận điện thoại của cháu thì cháu có gọi một trăm nghìn cuộc cũng không được.”


Cậu đã gọi điện thoại từ nấy rồi, còn cần đến điện thoại của Lục Trầm sao?

Bình luận

Truyện đang đọc