MẬT SỦNG SAU CƯỚI: LÃO CÔNG THẬT CAO LẠNH

Chương 238


“Lương Mặc, anh mau đi ra đi, em biết anh đang ở đây…”


Lương Tiểu Ý từng bước từng bước tiến về phía trước, trong mắt cô không có người khác, cô chỉ nôn nóng nhìn bốn phía, tìm kiếm bóng dáng thân thuộc: “Em biết anh muốn tạo bất ngờ cho em… đúng không? Anh mau đi ra đi, Lương Mặc, em biết anh đang ở đây…”


Xung quanh truyền đến tiếng cười mỉa mai, tiếng bàn luận sôi nổi, vo ve vo ve, Lương Tiểu Ý không nghe thấy, cũng không nhìn thấy, những thứ xung quanh cô, tò mò, khinh thường, mỉa mai, giễu cợt… Mọi thứ đều không nằm trong tâm mắt cô, cô chỉ chuyên tâm tìm kiếm bóng dáng của người đó.


“Anh mau ra đây…” Cô vừa bước về phía trước, vừa lên tiếng gọi “Anh mau ra đây”.


Cuối cùng cũng bước đến phía trước nhất của nhà thờ, cô hoàn toàn mất không chế: “Anh mau ra đây! Anh mau ra đây!


Tô Lương Mặc! Anh ra đây! Anh ra đây nói cho rõ ràng! Nói cho rõ ràng tại sao lại như thế này! Tại sao tại sao tại sao????


Aaaaaaa!!!! .. Anh mau ra đây, Tô Lương Mặc anh mau ra đây cho em!!!


Tiếng gọi xé lòng, cô cứ như một ả điên, tất cả mọi người trong nhà thờ đều là người thân bạn bè của cô, từng đôi mắt nhìn vào cô, từng đôi mắt nhìn chằm chằm cô, như thể đang xem chuyện cười.


“Tôi đã nói rồi mà. Với cái điều kiện của Lương Tiểu Ý, làm sao có thể lấy được một người đàn ông tốt chứ? Còn cái gì mà “vườn hoa tường vỉ, tôi thấy… người ta chỉ đùa giỡn với nó mà thôi” Một người phụ nữ ngoài bốn mươi tuổi bắt đầu nói chuyện với người phụ nữ bên cạnh, đôi mắt toàn là đố kị giờ phút này lại cười trên nỗi đau của người khác: “Chị không biết đấy thôi, đứa cháu gái này của tôi, từ nhỏ mọi mặt đều rất tầm thường, cái nhan sắc kia làm sao có thể có một cuộc hôn nhân tốt chứ, nếu nó có một cuộc hôn nhân tốt thì với sự xinh đẹp tuyệt trần của con gái tôi thì cũng phải gả cho Tổng thống”


“Đúng đấy đúng đấy, con gái của chị, không hiểu được tại sao, giỏi giang hơn đứa con gái mũm mĩm nhà họ Lương bao nhiêu, đứa con gái mũm mĩm nhà họ Lương này à, nếu mà gả được cho người tốt, thì con gái tôi chắc chắn được Tô Lương Mặc của thành phố S nhắm trúng rồi, con gái nhà tôi hơn gấp trăm lần đứa con gái mũm mĩm này”


“Mấy người tích chút đức đi! Tiểu Ý cướp tiền nhà mấy người à, hay là làm gì mấy người rồi? Mấy người hủy hoại tiếng †ăm của con gái nhà người ta như vậy, cẩn thận bị sét đánh trúng đấy!” Đại Bàn vội vàng chạy đến, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, lúc đi qua hai người phụ nữ, nghe thấy lời bàn luận của hai người họ, nhất thời không giữ được bình tình, phẫn nộ mắng chửi: “Mấy người này, lo việc của mình đi! Nói những lời độc mồm độc miệng, không tích đức, cẩn thận sau này con gái nhà mấy người cũng gặp phải chuyện này đó!”


“ỚI Cô bé này nói chuyện kiểu gì thế? Trù ẻo con gái chúng tôi, cô đúng là tâm địa độc ác!”


Đại Bàn Thẩm Quân Hoa lười không muốn cãi nhau với hai người phụ nữ này, “Vừa đánh trống vừa la làng à, không biết ai mới tâm địa độc ác!” Nói xong liền chạy đến chỗ Lương Tiểu Ý, “Tiểu ÝP”


Đại Bàn ôm chặt lấy Lương Tiểu Ý đang bị kích động, để đầu cô áp sát vào ngực mình, thử xoa dịu tâm trạng của cô: “Tiểu Ý, cậu bình tĩnh lại!”


“Huhuhu…” Tiếng khóc kìm nén từ trước ngực Đại Bàn phát ra, Đại Bàn nghe thấy vậy, sống mũi cũng cay cay, trong mắt hiện lên sự căm hận đối với Tô Lương Mặc, hai tay giữ bả vai Lương Tiểu Ý: “Tiểu Ý! Cậu bình tĩnh lại! Đến lúc này chẳng lẽ cậu vẫn không đi tìm tên khốn đó hỏi cho ra nhẽ sao?”


“Huhuhu… Điện thoại anh ấy không liên lạc được, tắt máy rồi..


“ĐMF Đại Bàn không kìm chế được chửi một tiếng. Lấy điện thoại ra bấm gọi.


“Lục Trầm! Anh giải thích rõ ràng cho tôi! Dựa vào đâu mà tên khốn nạn Tô Lương Mặc đối xử như vậy với Tiểu Ý?” Lục Trầm vừa nghe máy, Đại Bàn đã hét vào điện thoại, “Anh đừng có nói anh không biết! Anh là bạn thân cũng là cấp dưới của anh ta, tuyệt đối không thể nào không biết rõ!”


Đầu dây bên kia im lặng.


“Lục Trầm! Anh biết điều thì mau nói ra! Nếu không đoạn tuyệt quan hệ!”


Đến đoạn tuyệt quan hệ cũng nói ra thì có thể thấy Đại Bàn tức giận thật rồi.


Lục Trầm mím môi… Lương Mặc cậu ấy… không cố ý đâu”


“Ha ha, anh im lặng cả nửa ngày chỉ để nói với tôi tên khốn Tô Lương Mặc không cố ý thôi sao? Nếu đây còn không tính là cố ý thì như thế nào mới được coi là cố ý? Anh có biết Tiểu Ý ở trong nhà thờ đã chịu phải những gì không hả?

Bình luận

Truyện đang đọc