Chương 322
Một lúc sau, Lương Tiểu Ý mở miệng nói ra vài chữ: “Anh Tô, xin lỗi”
Âm!
Khó khăn lắm mới đè nén được lửa giận trong lòng, trong nháy mắt bị lời nói của người phụ nữ đốt cháy. Tô Lương Mặc nổi giận, anh bỗng nhiên kéo Lương Tiểu Ý đang ngồi trên ghế sofa lên, hai tay giữ chặt bả vài cô, hung dữ trừng mắt với cô: “Ai bảo cô xin lỗi? Tôi cần lời xin lỗi của cô làm gì? Lương Tiểu Ý! Đừng giả vờ nữa! Cứ giả vờ mãi chẳng có gì thú vị đâu!”
Ánh mắt lanh lợi nhìn chằm chằm khuôn mặt người phụ nữ trước mặt anh, mắt không hề chớp, muốn trong đôi mắt cô nhìn thấy một chút gian trá được cất giấu kĩ càng, muốn nhìn thấy cho dù chỉ là một chút thôi.
Nhưng người phụ nữ chết tiệt này lại bày ra bộ mặt ngỡ ngàng, vô cùng lúng túng, không biết làm thế nào!
“Tôi không cần cô xin lỗi!” Anh thật sự nổi giận rồi: “Cô rốt cuộc muốn làm loạn đến khi nào? Hả? Cô mau nói đi! Cô muốn gì mới bình thường như trước? Cô mau nói đi, cô cần gì, tôi sẽ đáp ứng cô!”
Anh sắp phát điên vì người phụ nữ này rồi!
Hứa Thần Nhất nói đây là biểu hiện của di chứng, nhưng đến mức độ này thì đến anh cũng không muốn thừa nhận, anh hoài nghi đây thật sự là di chứng sao?
Cố tình dùng những lời nói lạnh lùng, tàn nhẫn làm tổn thương cô, tại sao chẳng những không cảm nhận được sự sáng khoái của việc trả thù mà lại khó chịu như thế này?
Những ngày vừa qua anh ngày càng không bình thường, chỉ cần là những chuyện liên quan đến cô, anh đều trở nên không bình thường… ánh mắt Tô Lương Mặc thay đổi, chẳng lẽ anh thật sự yêu cô rồi sao?
Không! Tuyệt đối không thể! Làm sao anh có thể yêu cô chứ? Nếu…anh thật sự yêu cô, vậy những chuyện trước đây anh từng làm tổn thương cô là như thế nào? Luẩn quẩn một vòng tròn cuối cùng anh lại là người làm tổn thương người phụ nữ anh yêu sao? Không, nực cười quá rồi.
Không! Tô Lương Mặc chắc chắn không như vậy!
Quan trọng nhất chính là anh tin Hứa Thần Nhất, mấy người bọn họ chơi với nhau từ bé, cùng nhau lớn lên, Hứa Thần Nhất sẽ không lừa anh.
Ánh mắt rối rắm phức tạp, người đàn ông chất vấn: “Cô nói đi chứ! Cô cần gì? Hả?”
Lương Tiểu Ý ngẩng đầu lên, ánh mắt ngơ ngác có chút hào quang, có chút khao khát nhìn người đàn ông trước mặt đẹp trai tuấn tú như Thần Apollo.
Miệng mở ra, cô không suy nghĩ mà nói: “Savvy, tôi muốn Savvy”
Ánh mắt của người đàn ông bỗng nhiên trở nên đáng sợ vô cùng, ánh mắt rơi lên khuôn mặt người phụ nữ, hung dữ đến đáng sợ.
Căn chặt răng, hung dữ nói: “Cô, nói, cái, gì? Nói lại một lân nữa!”
Lương Tiểu Ý bị anh giữ chặt vai, sức của anh quá mạnh, đau đến mức hít một hơi thật sâu, mặt mày trắng bệch.
Cô tiếp tục nói: “Trả Savvy lại cho tôi”
Savvy Savvy Savvyl Người đàn ông đó có gì tốt?
Luôn miệng nhắc đến Savvy!
“Anh ta chết rồi!” Giọng nói lạnh như băng của Tô Lương Mặc bỗng vang lên, không chút nể nang đả kích Lương Tiểu Ý, khiến chút hi vọng cuối cùng của cô tan biến, “Muốn gặp anh †a? Cả đời này cô cũng đừng có nghĩ đến điều đó!”
Nheo mắt lại, trong đôi mắt đó tỏa ra sự lạnh lùng u ám: “Tôi thấy cô ăn không ngồi rồi, rảnh rỗi quá nên trong đầu toàn nghĩ đến những người và những chuyện không nên nghĩ. Bắt đầu từ bây giờ, cô đến làm việc ở phòng làm việc của Tổng giám đốc” Lời vừa dứt, anh vòng đến trước bàn làm việc, nhấn nút gọi số điện thoại nội bộ, “Thư kí Lâm, vào đây”
Lâm Hiểu đang uống nước, điện thoại nội bộ trên bàn bỗng reo lên, liếc nhìn một cái, là số điện thoại của phòng Tổng giám đốc.
Da đầu tê rần, nhấc điện thoại lên nghe, đồng nghiệp bên cạnh đều nhìn cô ta với ánh mắt đồng cảm “bình an nhé”. Lâm Hiểu chỉ có thể miễn cưỡng đến gõ cửa phòng Tổng giám đốc.