MẬT SỦNG SAU CƯỚI: LÃO CÔNG THẬT CAO LẠNH

Chương 142





“Tiểu Ý…”





Lời của anh rất nhanh bị nhấn chìm bởi câu nói của cô: “Lương Mặc, em muốn mặc váy cưới trắng tinh, nắm tay anh nói một câu “em đồng ý” trước mặt cha xứ cùng mọi người”





Cô thật sự đồng ý…. Lương Mặc, em còn muốn một tấm hình cưới của hai chúng ta. Không làm lễ cưới cũng được, có thể, có thể sau khi anh trở về thành phố S, hãy cùng em đến tiệm váy cưới chụp một tấm ảnh cưới không? Em muốn mặc váy cưới trắng tinh, cùng chụp một tấm ảnh cưới với anh. Em…em đời này không thể không được mặc áo cưới chụp hình cưới được!” Lương Tiểu Ý lo lắng nói: “Lương Mặc, anh đồng ý với em được không?”





“Tiểu Ý, chờ thêm một khoảng thời gian nữa, hôn lễ đang được bố trí rồi” Tô Lương Mặc nhãn nại dỗ dành, nhưng vào tai Lương Tiểu Ý lại biến thành ý khác.





“Không, em không muốn chờ nữa! Lương Mặc, em không chờ nữa”





Đầu dây bên kia, Tô Lương Mặc xoa xoa thái dương, “Không phải, Tiểu Ý, anh muốn hôn lễ của chúng ta phải được tổ chức thật lớn, anh muốn em sẽ là cô gái được tất cả phụ nữ trên thế giới này hâm mộ…”





“Em không ở bên kia, em không cần! Lương Mặc! Em không cần hôn lễ long trọng gì hết, em không cần được tất cả phụ nữ trên thế giới hâm mộ, em chỉ muốn nhanh chóng được mặc váy cưới trắng tinh, ở bên anh!”





“Tiểu Ý, em sao vậy?” Tô Lương Mặc nhíu mi, tâm tình cô gái này hôm nay có chút khác thường, mắt phải của anh giật mạnh.





“Không có; Tay Lương Tiểu Ý cầm điện thoại run một cái, “Dù sao em mặc kệ, em muốn chúng ta nhanh chóng kết hôn!”





Một Lương Tiểu Ý càn quấy làm bừa thế này Tô Lương Mặc chưa từng thấy qua. Đôi mắt đen láy thoáng vẻ nghi hoặc, sau đó liền nói: “Em chờ anh trở về thành phố S, chúng †a đi chụp hình cưới trước, nhưng hôn lễ, anh vẫn sẽ làm long trọng. Chuyện này, không có thương lượng.”





Lương Tiểu Ý nghe ra anh đang nổi giận, cô cắn môi, đôi mắt ngập nước mắt, “Lương Mặc, anh…” Anh có biết em sắp chết không?





Cô dường như đã tiêu hết sức lực toàn thân, mới khống chế được mình không rống lên những câu này vào điện thoại.





“Anh ngủ đi” Lương Tiểu Ý hít sâu một hơi, nhịn xuống nghẹn ngào trong cổ họng, cố gắng thả lỏng giọng nói, không để đối phương nghe ra điều bất thường.





Cúp điện thoại, Lương Tiếu Ý ngồi trên sàn ngẩn người. Cô đưa tay phải ra, nhìn đường vân trong lòng bàn tay: “Kỳ lạ, rõ ràng đường chỉ sinh mạng rất dài mà…” Tại sao ông trời lại để cô có được tình yêu mà cô mơ ước, rồi lại muốn tàn nhẫn đòi lại? Tại sao không thể cho cô thêm chút thời gian nữa?





Cô lại cầm lấy điện thoại, gửi một tin nhắn ngắn cho Savvy.





Wayne: “Thuốc giảm đau NE đã tăng đến ba chai một lần.





Savvy, có phải em sắp chết rồi không?” Đúng vậy, cô sắp chết, cô biết.





Nhưng dường như chưa từ bỏ ý định, cô hi vọng phán đoán của mình là sai, cô đã nắm được tình yêu đó trong tay, nhưng nó giống như cát, cầm càng chặt, lại chảy càng nhanh.





Mà cô chỉ có thể trơ mắt nhìn hạnh phúc trong tay như nắm cát đó, càng ngày càng ít, cuối cùng không còn sót lại gì.





Lúc Savvy Wayne nhận được tin nhắn của Lương Tiểu Ý, con ngươi lập tức co rút, khi kịp phản ứng, lập tức muốn gọi lại cho Lương Tiểu Ý, mà giây phút khi ấn vào nút gọi, anh lại chuyển về giao diện tin nhắn.





Đầu ngón tay sạch sẽ gõ bàn phím, gửi một cái icon mặt cười cho Lương Tiểu Ý, một câu “Sẽ không, có anh ở đây, anh sẽ không để em chết”.





Lúc Lương Tiểu Ý đọc được tin nhắn này, ấm lòng mà cười một tiếng, nhưng trong mắt lại phủ đầy bi thương, từ lâu trước kia cô đã biết không có cách chữa khỏi virus NE.





“Savvy. Cảm ơn anh. Em….còn có thể sống bao lâu?” Cảm ơn lời an ủi của anh ấy. Nhưng bản thân cô biết đây chỉ là an ủi.





“Rất lâu, lâu đến tóc hai chúng ta đều bạc rồi cùng ngắm hoàng hôn đẹp đế” Nếu như đến khi đó anh có may mắn được ôm cô vào lòng. Savvy tự giễu cười một tiếng.





Lương Tiểu Ý cười lắc đầu, gửi một câu: “Đừng nói cho Tử Xuyên”

Bình luận

Truyện đang đọc