Chương 904
Bản thân cậu ngồi chờ bên bệ cửa số, quả nhiên, đêm khuya vắng người, người họ Tô đó âm thầm rời khỏi biệt thự, càng khả nghỉ là ông ta không có lái xe mà đi bộ.
Bản thân hiểu rõ ông ta như vậy bởi cậu đã nghiên cứu rất kĩ từ tính cách đến phương pháp làm việc của người đàn ông họ Tô kia. Mà đúng lúc này, em trai của cậu tỉnh dậy.
Lúc bản thân phải đi khỏi phòng ngủ, em trai lại tỏ ra căng thẳng như vậy.
Lương Chỉ Hoành không tin tất cả là trùng hợp.
Dưới ánh mắt nhìn soi mói của Lương Chi Hoành, Lương Chỉ Duy cười hì hì nói: “Anh, em đói bụng, anh cùng em đi xuống bếp tìm gì ăn đi”
Tất cả đều rất bình thường, Chỉ Duy không có bất kỳ phản ứng khác lạ nào.
Có lẽ do cậu suy nghĩ quá nhiều, chỉ là trùng hợp mà thôï. Không! Không đúng!
Lương Chỉ Hoành thu lại tầm mắt đặt trên người em trai, ánh mắt lập tức trở nên sắc bén nhìn chăm chú vào Lương Chỉ Duy đang ngồi trên giường cười ngu ngốc: “Tiểu Bảo, em thích người kia sao?”
“Anh nói đến chú kia hả? Anh trai không thích thì Tiểu Bảo cũng không thích”
Nhìn gương mặt giống nhau như đúc mình, trả lời không hề giấu giếm như vậy, Lương Chỉ Hoành nhỏ giọng hỏi: “Nếu không thích Tô Lương Mặc thì tại sao bây giờ em lại cố ý giữ chân anh?”
Lương Chỉ Duy nghe thấy Lương Chỉ Hoành nói vậy, cái đầu nho nhỏ cúi gảm, một lát sau mới có tiếng nói nghèn nghẹn vọng ra từ ngực cậu bé: “Anh, như bây giờ không tốt hay sao?”
“Em nói gì?”
“Tuy anh trai không thích chú ấy, nhưng mẹ thích mà. Em biết chú ấy đã làm tất nhiều chuyện có lỗi với mẹ, nhưng chú ấy đang cố gắng bù đáp tất cả. Mẹ cũng đồng ý tha thứ cho chú ấy rồi”
Câu nói này lập tức khiến Lương Chỉ Hoành tức điên: “Lương Chỉ Duy, những chuyện sai lầm mà ông ta đã làm với mẹ không phải chỉ bù đáp là được, làm sai thì là sai, không phải đến sau này rồi lại nói bù đắp là xong! Em cần hiểu chuyện này!” Lương Chỉ Duy giận giữ trừng tên nhóc không biến tiến về phía trước này.
“Anh! Đó là do anh quá cực đoan! Tuy chú ấy có sai nhưng đến cả mẹ cũng chấp nhận tha thứ rồi, đó là chuyện riêng của mẹ và chú ấy, mẹ không nói gì thì thôi, chúng ta có thể quyết định thay mẹ hay sao?”
“Lương Chỉ Duy, em câm miệng đi!” Trên gương mặt nhỏ bé như một Tô Lương Mặc thứ hai của Lương Chỉ Duy tràn đầy lạnh lùng: “Lương Chỉ Duy, em.
không hiểu chuyện gì đang xảy ra cả thì đừng nên tùy ý phát biểu!”
“Do em không hiểu hay anh không hiểu đây?”
“Em thì biết cái gì!” Lương Chỉ Hoành trừng mắt nạt em trai: “Em có biết..”
Nói đến đây, Lương Chỉ Hoành đột nhiên dừng câu chuyện không nói tiếp, những lời này cũng như miếng bánh nghẹn kín trong cổ họng!
“Em không biết chuyện gì cơ?” Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Lương Chỉ Duy dùng đôi mắt nghỉ ngờ nhìn anh trai mình: “Anh trai, anh nói xem em không biết chuyện gì thế?”
Lương Chỉ Hoành nhíu chặt đôi mày nhỏ: “Nói chung, em đừng có nhúng tay vào việc này. Em có thái độ gì với người đàn ông đó thì anh không ép em thay đổi được, nhưng em cũng đừng cố gắng mà thuyết phục anh nữa. Chỉ Duy..* Đôi mắt cậu lóe lên ánh sáng thông minh nhưng cũng vô cùng lạnh lùng, cậu dùng ánh mắt đó nhìn thẳng vào người em trai quá giống mình trước mắt: “Chỉ Duy, trên thế giới này, em là người gần gũi với anh nhất, thấu hiểu anh nhất.
Đừng khiêu chiến sự nhẫn nại của anh!”
Lương Chỉ Hoành lạnh lùng nói, cậu càng nói càng trở nên lạnh nhạt, cảng để lộ ra cảm giác lạnh lẽo đến đáng sợ.
“Anh trai..” Từ nhỏ Lương Chỉ Duy đã sợ người anh trai này nhất, hiện tại nhìn thấy khuôn mặt anh trai lạnh lùng đến vậy, cậu cũng phải giật mình hoảng sợ.
“Nhớ kỹ đấy, chuyện hôm nay chỉ được xảy ra một lần này mà thôi. Nếu có lần kế tiếp, dù em có là em trai của anh cũng đừng mong anh dễ dàng bỏ qua”